Sau một buổi tối mệt mỏi ở bệnh viện, Tuyên Địch về đến nhà đã gần 10 giờ đêm.
Dù rất mệt, nhưng mỗi khi nhớ lại dáng vẻ của Bùi Dịch khi bác sĩ nói "người nhà đi đóng tiền, người nhà đi lấy thuốc" mà anh vẫn làm theo không chút do dự, khóe môi cô lại bất giác cong lên.
Trong phòng ngủ, máy sưởi đã bật. Tuyên Địch bước đến trước gương lớn, lặng lẽ đứng đó, ngắm nhìn chính mình.
Dù đã qua vài tuần, cô vẫn nhớ như in ngày thứ hai sau khi nghỉ việc. Hôm đó, cô mặc một chiếc áo len buộc dây đầy cá tính, tóc búi cao thành một búi nhỏ đơn giản, bước ra ngoài và nói với Lâm Mặc Nghiêu rằng cô muốn trở về làm chính mình.
Hôm đó, Tuyên Cẩm Ngọc ngớ người, lập tức hỏi cô có phải đã chịu kích động gì không.
Tuyên Cẩm Ngọc chưa bao giờ đủ can đảm để cho con người thật của Tuyên Địch lộ diện trước mặt Lâm Mặc Nghiêu, vì vậy, Tuyên Địch đã che giấu bản thân suốt bao năm qua.
Nhưng sau chuyện với Bùi Dịch, Tuyên Địch nhận ra rằng việc che giấu chính là một kiểu lừa dối. Dù là lừa dối trong thiện ý hay ác ý, cô đều không muốn tiếp tục nữa.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT