Dư Tụng vốn nghĩ rằng lần lịch kiếp này sẽ kết thúc bằng việc hai người họ không bao giờ gặp nhau nữa, lại phát hiện vị sư huynh này của Mộc Nhất Ngạn tuy lạnh lùng, nhưng cũng chủ động lắm.
Vậy mà hắn lại tự đến chùa tìm Diên Cảnh.
Hoặc là chơi cờ, hoặc là câu cá bên hồ, chỉ cần Di Lục có thời gian, hắn nhất định sẽ đến chùa Vô Tướng ở bên Diên Cảnh một hai canh giờ, nhưng cũng chỉ nói vài câu đơn giản, đa phần là im lặng ngồi đối diện nhau.
Thấy vừa mới dấy lên hy vọng thì lại bị dập tắt không thương tiếc, Dư Tụng cảm thấy mình không nên sa ngã mà đồng ý để Di Lục làm người ứng kiếp của sư huynh.
Ai lại trông mong hai kẻ tu vô tình đạo có thể phát triển cảm tình chứ.
Mặt trời đầu thu vẫn còn gay gắt, chỗ câu cá được chọn là đình giữa hồ, vừa mát mẻ, vừa có thể che nắng, Dư Tụng lơ lửng giữa không trung, nhìn bóng người phản chiếu dưới mặt nước càng lúc càng sát lại gần, bỗng nhiên một con cá vô tình quẫy nhẹ, gợn sóng phá vỡ bóng ngược trên mặt nước.
Dư Tụng trợn mắt, lộn ngược đầu nhìn sang, quả nhiên thấy sư huynh nhà mình đang hôn người ta.
Chuyện quái gì đang xảy ra vậy? Dư Tụng ngạc nhiên không thôi: - Sao bọn họ hôn nhau rồi? Những ngày qua, Mộc Nhất Ngạn và Dư Tụng theo dõi hai người kia suốt, tổng số câu mỗi ngày bọn họ nói còn chẳng nhiều bằng số ngón tay.
Mộc Nhất Ngạn cũng ngơ ngác không kém: - Chẳng lẽ bọn họ truyền âm bí mật trò chuyện?
Nhưng ngay sau đó, suy nghĩ này bị bác bỏ, vì để đảm bảo sự ổn định dưới trần gian, tất cả những người lịch kiếp đều bị phong ấn tu vi, rõ ràng không có chút pháp lực nào.
Vậy thì, rõ ràng chưa nói với nhau được bao nhiêu câu, sao lại hôn rồi? Sau khi kết thúc cái hôn đột ngột ấy, Dư Tụng tìm cơ hội lập tức hỏi đương sự điều khó hiểu trong lòng mình. - bản chuyển ngữ được đăng tải duy nhất tại nền tảng t-y-t, đọc chương mới nhất tại t-y-t
Sư huynh nhà hắn vẫn giữ nguyên bộ dạng lạnh tanh tu vô tình đạo đến nỗi khờ khạo, ngoại trừ sống lưng thẳng hơn bình thường, cằm cũng ngước lên đôi chút.
- Hắn cảm mến ta, nên hôn ta.
Dư Tụng không thấy có gì không đúng, ngược lại cảm thấy kiêu ngạo vì sư huynh: - Không hổ là sư huynh, không nói lời nào cũng có thể khiến người ta mến mộ, nếu đã như vậy, sư huynh đừng từ chối hắn, mau mau động lòng, chỉ cần giết hắn là có thể lịch kiếp thành công rồi.
- Ừm.
Diên Cảnh đáp lại, nói: - Ta nhớ chỗ Vụ Hướng sư thúc có một loại thuốc, gọi là Nhuận Trạch Lộ hay Nhuận Vũ Lộ gì đó, sư đệ thay ta đi xin một lọ được không.
Diên Cảnh cũng chỉ tình cờ nghe nói về loại thuốc này, chủ yếu được nữ tu sử dụng, có thể làm cho bất cứ chỗ nào trên cơ thể trở nên mịn màng và mềm mại.
- Cần thuốc làm gì?
Trước hết Dư Tụng kiểm tra người sư huynh một phen, cũng đâu có bị thương.
Sư huynh hắn chỉ nói cần thuốc mà không giải thích nguyên nhân, cũng may Dư Tụng đã quen sư huynh kiệm lời, sau khi dặn dò kỹ lưỡng một phen, hắn trở về tu chân giới lấy thuốc.
Hắn vừa đi, chỉ còn lại Diên Cảnh và những đóa sen tàn giữa hồ, xung quanh vắng lặng không một bóng người, ngón tay Diên Cảnh sờ lên môi, nhớ rõ sau khi kết thúc nụ hôn nóng bỏng vừa rồi, Di Lục đỏ mắt nhìn y.
- Không đủ mềm.
Đây là lời đánh giá của Di Lục về nụ hôn đầu tiên của bọn họ.
Đầu thu qua đi, sương giá trên núi đến sớm hơn so với trong thành. Diên Cảnh được giao nhiệm vụ canh giữ thùng công đức. Trên người mặc tăng phục dồn bông đứng trong gió, trước mặt y là một chiếc lư hương khá lớn, trong làn khói lượn lờ, khuôn mặt với đôi mắt sâu thẳm vừa lờ mờ vừa hờ hững.
Di Lục bỏ một tấm ngân phiếu vào thùng công đức, mệnh giá 500 lượng mới đổi lấy được một câu “A di đà Phật” lạnh nhạt không chút cảm xúc từ hòa thượng, Di Lục nhìn y, y bèn đáp lại bằng ánh mắt lặng thinh, không có bất kỳ thái độ gì khác.
Di Lục ồ một tiếng, trong mắt Diên Cảnh mới hiện lên đôi chút khó hiểu.
- Ngươi không phù hợp đứng bên cạnh thùng công đức.
Di Lục dẫn y đi, hòa thượng không biết nói lời hay tiếng đẹp thì dù đứng trong gió lạnh cũng không nhận được bao nhiêu tiền nhang đèn.
Con đường lát đá sau núi cũng đã phủ một lớp sương giá, sợ Di Lục trượt ngã, Diên Cảnh đưa cánh tay ra, Di Lục nhìn thoáng qua, không làm gì cả, Diên Cảnh đứng im không nhúc nhích, dán chặt mắt vào khuỷu tay của mình.
Lúc này Di Lục mới hiểu ý y, bèn đưa tay ra, cả hai đỡ nhau đi vào cái đình ở sườn núi rồi ngồi xuống. Xung quanh trống rỗng không thể chắn gió, may mà đi một đoạn đường cũng khiến cơ thể ấm lên.
Ngồi thêm một lúc, cái đầu trơn bóng của Diên Cảnh được chụp một chiếc mũ dày màu xám, Di Lục biết y là hòa thượng nên khi làm mũ không sử dụng da thú, bên trong được nhồi đầy bông Linh Châu, vừa trắng vừa mềm, rất phù hợp để giữ ấm.
Chiếc mũ xám cũng giống như bộ tăng phục, tuy giữ ấm, nhưng khá nặng nề và cồng kềnh, thật sự không mấy dễ nhìn. May mà khuôn mặt Diên Cảnh đẹp đẽ, các đường nét sắc sảo và cứng rắn, dáng người cũng cao gầy, dù quần áo có không được đẹp thì cũng không dìm được y.
Di Lục nhìn kỹ một lúc rồi gật đầu: - Số quần áo mùa đông còn lại đã bảo người để trong phòng ngươi, nhớ mặc vào.
Diên Cảnh ừm một tiếng.
Tính tình Di Lục lạnh lùng, cũng là lần đầu tiên gặp được người còn lạnh lùng hơn cả hắn, nhưng hắn không bận tâm, đã tặng quà thì cũng phải nhận lại chút gì đó, vì thế hắn nhón chân ngửa đầu, chuẩn xác đặt môi mình lên môi Diên Cảnh.
Lạnh hơn lần trước, và cũng mềm mại hơn, mang theo cảm giác mịn màng trơn lán khó lòng diễn tả.
Hai lần hôn môi đều do Di Lục chủ động, Diên Cảnh cũng không từ chối, tay đặt lên eo người trước mặt, ánh mắt tĩnh lặng khiến người ta không nhìn ra được y thích hay là ghét, hay không có cảm giác gì cả.
Di Lục không muốn quan tâm đến những chuyện đó, hắn cảm thấy mình điên rồi, phát điên vì lần đầu tiên rung động trong mấy chục năm qua, cho dù Diên Cảnh không tỏ ra vui vẻ, cho dù Diên Cảnh chỉ là một hòa thượng, hắn cũng muốn vượt qua muôn vàn khó khăn để ở bên cạnh người này.
Dù sao chỉ mỗi hòa thượng này mới có thể mang đến đôi chút vui vẻ cho hắn.
Hai cánh môi rời nhau, trở nên hồng hào, bên trên còn dính chút nước, khuôn mặt cả hai đều bình tĩnh giống y như đúc, như thể bọn họ chưa từng làm chuyện gì, không thể nào nhận ra bọn họ vừa mới hôn môi.
Di Lục không nán lại được bao lâu đã phải đi, hằng ngày hoàng tử vẫn luôn bận rộn, hắn không thể dành quá nhiều thời gian ở trong chùa. Nhưng lần này, trước khi đi, lời hắn để lại đã dài hơn.
- Hôn thích hơn lần trước nhiều.