- Sư huynh, huynh yêu hắn chưa. Yêu hắn nhanh lên rồi giết hắn.

Dư Tụng thấy hai người càng lúc càng thân mật, trong lòng càng thêm sốt ruột: - Huynh biết gì chưa? Mộc Nhất Ngạn nói sư huynh hắn chuẩn bị cưới huynh rồi đấy! Huynh có biết cái mũ mà hắn đưa cho huynh là tự tay hắn làm không?!

Một hoàng tử mà loại bỏ công bỏ sức chỉ để cưới một nam nhân, còn là một hòa thượng, đây không phải là tình yêu đích thực thì là gì, đến lúc đó Di Lục yêu sư huynh hắn trước, sau đó một kiếm đâm chết sư huynh hắn rồi phi thăng đi mất, vậy thì bọn họ xem như thất bại rồi.

- Chúng ta đến để lịch kiếp, không phải đến để ứng tiếp cho người ta. 

Dư Tụng tận tình khuyên bảo giải thích cho sư huynh, cuối cùng thở dài một tiếng: - Sư huynh à, rốt cuộc huynh yêu hắn chưa.

- Chưa. 

Diên Cảnh phủ nhận dứt khoát không chút do dự, y càng để ý câu Di Lục muốn cưới y hơn, nhỏ giọng lẩm bẩm: - Như vậy chắc sẽ vất vả lắm…

Chiếc mũ bông màu xám đã nhận trước đó đang được cầm trong lòng bàn tay, đường may xiêu vẹo càng nhìn càng thấy có nét đáng yêu đặc biệt.

- Hắn đâm huynh xong rồi phi thăng thì sẽ không còn vất vả nữa.

Diên Cảnh trưng ra vẻ mặt vô tình đạo của mình, hờ hững ừ một tiếng, Dư Tụng hận sắt không thành thép, trợn trắng mắt. Cũng đúng, nếu vô tình đạo dễ động lòng như thế thì còn gì là vô tình đạo nữa, sư huynh nhà hắn chỉ là tu vô tình đạo quá thạo mà thôi.

Thấy hắn chuẩn bị đi, Diên Cảnh hiếm khi có cảm xúc khác, ánh mắt lơ đãng có hơi xấu hổ: - Sư đệ đi xin giúp ta thêm một lọ Nhuận Trạch Lộ nữa đi.

Lọ lần trước… bị hôn hết rồi.

Trong lúc Dư Tụng trở về xin thuốc, dưới trần gian đã bắt đầu chuẩn bị một hôn lễ tuy hoang đường nhưng lại vô cùng long trọng, thế mà Tam hoàng tử lại muốn cưới một hòa thượng, mà còn cưới hỏi đàng hoàng nữa chứ!

Nghe đâu ban đầu hoàng đế không đồng ý, trong cơn giận dữ đã lấy chén trà đập vào trán Tam hoàng tử, chén trà vỡ nát, sau đó Tam hoàng tử quỳ trước ngự tiền suốt ba ngày ba đêm, không ăn không uống, còn dùng chiến công nhiều năm của mình mong được đổi lấy một thánh chỉ ban hôn. - bản chuyển ngữ được đăng tải duy nhất tại nền tảng t-y-t, đọc chương mới nhất tại t-y-t

Về vị hòa thượng mà Tam hoàng tử muốn cưới kia, từ văn võ bá quan cho đến dân thường buôn bán nhỏ, ai cũng biết vị này chính là lam nhan họa thủy, có thể là yêu tăng hại nước hại dân.

- Sư huynh à! 

Dư Tụng mang theo thuốc sốt ruột vội vã chạy về, sư huynh nhà hắn vừa cầm thuốc là thoa ngay lên miệng, nhưng giờ phút này Dư Tụng đã chẳng còn tâm trí để ý đến hành động bất thường nhỏ nhặt ấy nữa, hắn để ý đến tính mạng của sư huynh hơn.

- Nhìn là biết Di Lục đã yêu huynh rồi, vô tình đạo của mấy người đều có tục lệ giết người trong lòng ngay đêm động phòng, sư huynh phải ra tay trước để chiếm lợi thế. 

Hắn biến ra một con dao găm rồi để lên bàn: - Tuy huynh vẫn chưa yêu hắn, nhưng giết người ta vẫn tốt hơn bị người ta giết.

Sau khi tiễn Dư Tụng, Diên Cảnh không hề động tới con dao găm kia, y thay hỉ phục dưới sự hầu hạ của cung nhân, bước lên cỗ kiệu cưới đỏ rực, bên tai như có tiếng người thì thầm bàn tán, nói Di Lục điên rồi, nói mình là yêu tăng.

Yêu tăng không có bất cứ phản ứng nào, mãi đến đêm động phòng hoa chúc cũng không nói lời nào, y nhìn chằm chằm vết sẹo mờ trên trán Di Lục, nếu không để ý thì rất dễ bỏ qua.

Cung nhân dâng rượu hợp cẩn, Diên Cảnh cố tình phớt lờ cơn đau âm ỉ trong lòng, nhận lấy chén rượu, khoác tay uống cạn với Di Lục, rượu lạnh trượt qua cổ họng, nơi rượu chảy qua lại nóng bỏng nhưng lửa đốt. ( truyện trên app T•Y•T )

Di Lục cho lui tất cả cung nhân, khi trong phòng chỉ còn lại hai người, hắn dựa vào giường, tay lặng lẽ lần ra sau gối, nơi đó có giấu thứ gì đó, dường như hắn làm chuyện này không quen, hoặc cũng có thể là vì chột dạ nên để lộ rất nhiều sơ hở.

Bàn tay quý báu được nuôi dưỡng kỹ lưỡng, thon dài đẹp đẽ, nước da trắng nõn khỏe mạnh, bên cạnh là chiếc gối cưới đỏ rực trông thật chói mắt.

Tu sĩ vô tình đạo thích giết thê chứng đạo ngay đêm động phòng, Diên Cảnh vẫn im lặng, trong lòng chỉ thấy mỉa mai, Di Lục luống cuống cái gì, chẳng hề giống tu sĩ vô tình đạo máu lạnh điềm tĩnh.

Ở trên giường, Di Lục dường như nhớ ra điều gì đó, bàn tay để bên chân kéo vạt áo mình ra, để lộ lồng ngực, hắn bày ra tư thế mặc người xâu xé, trong giọng nói cũng có vẻ buông xuôi: - Tính tình ngươi lạnh lùng kiêu ngạo, sợ là không muốn khuất phục dưới người khác.

Vậy nên để ta.

Câu còn lại hắn chưa nói ra, nhưng động tác và ánh mắt đã truyền đạt cho đối phương biết mình cam tâm nhún nhường.

Diên Cảnh nuốt khan, ánh mắt bỗng trở nên sâu thẳm, y bước tới, thành thạo hôn Di Lục, đầu lưỡi quấn lấy nhau đầy bá đạo ngang ngược, mạnh mẽ, dữ dội, cuốn trôi toàn bộ sự lạnh lùng ngoài mặt.

Ngón tay vốn quen lần chuỗi Phật đã chai sần, khi lần lên đai lưng lại có chút lóng ngóng, dường như không tháo ra được, nấn ná một lúc lâu trên lớp vải mềm mại, sau đó vội vã, không chút do dự mà xé toạc nó.

Tiếng vải rách vang lên rõ ràng, Di Lục trốn tránh nụ hôn dồn dập trên người, luồn tay xuống gối lấy một quyển sách ra, bởi vì thẹn thùng nên cánh tay ửng đỏ cầm sách khẽ run rẩy, nhưng vẫn gắng gượng giơ tới trước mặt Diên Cảnh: - Ngươi… ngươi biết không… học… một chút trước đi…

Trang sách mở ra, toàn bộ là tranh minh họa nhân vật tinh tế, tràn đầy xuân sắc.

Quyển sách kia bị vứt sang một bên không chút lưu luyến, lúc này Diên Cảnh chẳng còn tâm trí đâu để ngắm nghía nữa: - Ta biết.

Lời vừa dứt, người phía dưới khẽ hổn hển kinh ngạc. Sau đó, cả đêm tràn ngập những âm thanh ám muội kéo dài.

Hôm sau, Dư Tụng đến nhặt xác sư huynh, còn chưa kịp mở miệng hỏi han, Diên Cảnh đã đánh đòn phủ đầu: - Thay ta xin sư thúc một lọ thuốc trị sẹo, lấy loại tốt nhất, quà đáp lễ cứ lấy trong bảo khố của ta.

Dư Tụng: “...”

Bay đi xa rồi mới dám lẩm bẩm một câu, ta đến đây chỉ để đưa thuốc cho huynh thôi sao?

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play