Người của ban tổ chức đã về, Chung Giang Hải vẫn còn hào hứng kể với Chung Tình về chuyện vừa xảy ra trong vườn.

Vừa nãy Chung Tình vẫn đóng vai trò tài xế, trên đường đi Chung Giang Hải đều khoe vườn trái cây với người của ban tổ chức. Chung Tình chỉ mỉm cười lắng nghe, dừng xe ở ngoài vườn cũng không vào theo. Người của ban tổ chức được Chung Giang Hải mang vào, bắt đầu kiểm tra theo trình tự, kết quả phát hiện mỗi chỉ tiêu của vườn trái cây Hạnh Phúc đều không chỉ đạt mà còn quá xuất sắc!

Vì vậy Chung Giang Hải bắt đầu bành trướng, lúc này lại bắt đầu một vòng khoác lác mới, hoàn toàn đắm chìm trong ước mơ về tương lai của vườn trái cây, đứng giữa phòng hỏi Chung Tình: "Con nói xem sao chúng ta giỏi như vậy chứ? Có thể trồng cây ăn quả tốt như vậy? Con không nghe thấy người của ban tổ chức khen vườn của chúng ta thế nào đâu, nói nhiều chỗ còn hơn cả vườn trái cây lớn bên ngoài đấy!"

Chung Tình gật đầu liên tục, cô chưa bao giờ vạch trần ông, mỗi lần đều cố gắng phụ họa. Điều này khiến mỗi sáng khi trời chưa sáng Chung Giang Hải đã có động lực bò dậy làm việc, sự nhiệt tình của ông cao hơn Chung Tình nhiều, căn bản không cần ai nhắc nhở. Chung Tình treo sổ ghi chép ở trước mỗi khu vườn, mỗi ngày Chung Giang Hải đều ghi chép sự thay đổi, như cha ruột của cây ăn quả vậy. 

Vì vậy mỗi ngày Chung Tình chỉ cần nói mấy câu là tăng thêm sức người cho vườn trái cây, còn cô thì chạy qua chạy lại giữa nhà kho và phòng quản lý, chủ yếu vẫn là muốn nhanh chóng sắp xếp lại tất cả các ghi chép quản lý.

Chung Giang Hải được công nhận thì rất vui, cầm điện thoại lên nói với Chung Tình: "Chú đi gọi điện cho mấy anh em, kéo khách về cho vườn, đến lúc đó bảo bọn họ đều đến mua trái cây ăn!"

Chung Tình mỉm cười nhìn ông nghênh ngang đi ra ngoài, một lát sau giọng nói lớn kia vang lên.

"Ăn uống chùa á? Mày chắc đang nằm mơ hả, tao nói cho mày biết xoài nhà tao 21 tệ/ cân, không giảm." - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T

Chưa đợi bên kia nói gì, ông lập tức cắt ngang: "Mày không biết anh Hải của mày là người như thế nào à? Sẽ đùa giỡn với mày sao? Tao nói thật đấy, nể mặt mày nên mới bán cho mày 20 tệ, người khác đến mua 25 tệ thì chưa chắc tao đã bán, khi nào mày rảnh đến mua sỉ về cho anh em ăn. Mua trên 10 cân thì tính mày 18 tệ/ cân được không?"

Chung Tình lắc đầu, cô xem như đã hiểu cái gì gọi là lừa đảo thực sự. Chung Giang Hải quả thực là linh hồn của vườn trái cây.

Còn chưa kịp nghe Chung Giang Hải khoác lác, điện thoại của Chung Tình cũng vang lên. Bình thường giờ này là thời gian Ngô Anh Hà gọi điện, Chung Tình vội nghe máy, bên kia bà Ngô Anh Hà nói: "Tình Tình à, hôm nay có mệt không con?"

Đây gần như là câu mở đầu mỗi ngày, nhưng dạo này Ngô Anh Hà hỏi càng nhiều, một cuộc điện thoại phải hỏi 2-3 lần, không biết lần trước Chung Giang Hải về nhà đã nói gì với bà cụ nữa.

"Không mệt không mệt ạ, buổi sáng người của ban tổ chức đến. Chú dẫn họ vào vườn đo đạc, con ở trên xe chờ không đi xuống, có gì mà mệt chứ ạ." Chung Tình mỉm cười báo cáo hôm nay đã làm gì với Ngô Anh Hà.

Đây cũng là một thói quen mà cô mới hình thành, nói là báo cáo thì hơi quá, thật ra chỉ là mỗi ngày đều nói chuyện phiếm với bà nội về chuyện làm hôm nay, để bà nội đừng quá lo lắng, biết cô sống rất thoải mái.

Cô biết Ngô Anh Hà, trong lòng có chuyện gì là không ngủ được nên mỗi ngày gọi điện thật ra là để bà nội yên tâm.

"Ôi chao, vậy cái cuộc thi gì của các con là thắng rồi à?" Ngô Anh Hà không hiểu lắm về khái niệm vòng loại, trước đó cũng nghe Chung Tình nhắc qua một hai câu, coi như hiểu chút ít, vừa nghe người của ban tổ chức đến thì cảm thấy vui vẻ.

"Chưa ạ bà nội, chúng con qua vòng loại rồi, bây giờ đang thi vòng hai. Đâu có nhanh như vậy, đợi đến vòng chung kết ít nhất còn phải một tháng nữa." Chung Tình giải thích với bà nội, tiện thể lấy một quả xoài lớn đã đông cứng từ trong tủ lạnh ra.

"Bà nội không hiểu mấy cái này của các con nhưng bà thấy con có tiền đồ, xoài lần này gửi đến ngon lắm!" Là bà nội ruột của Chung Tình, Ngô Anh Hà khen cháu gái bảo bối không khác gì Chung Giang Hải khen bản thân, hận không thể thổi phồng lên trời. Coi như Chung Tình đã biết chú mình giống ai rồi, chỉ là một người thì chỉ khen mình, một người thì khen cháu.

"Bà nội đừng nói vậy, chú cũng giỏi lắm đấy." Cô vẫn khen Chung Giang Hải một chút, dù sao mỗi ngày người làm nhiều nhất cũng là ông.

"Thôi đi, bà còn lạ gì tính nết của nó, con cứ sai khiến nó đi. Từ nhỏ nó đã làm được gì đâu, lần này cho nó trưởng thành một chút." Đối với con trai út, Ngô Anh Hà không hề nương tay.

Hai bà cháu nói chuyện điện thoại một lúc, Chung Tình thấy thời gian sắp hết, cô nói mình đi làm việc, nói thêm vài câu nữa rồi mới cúp máy.

Cô đặt điện thoại qua một bên, sau đó gọt vỏ xoài trong tay, bỏ vào bát thủy tinh. Chung Tình gọi Chung Giang Hải ở bên ngoài, Chung Giang Hải vội đi vào hạ nhiệt, tháng 6 ở Nam Thành rất nóng, buổi trưa ở ngoài trời một lát là có thể đổ mồ hôi.

Dạo này bọn họ đã ăn xoài đủ kiểu, ví dụ như sau khi gọt vỏ thì ăn trực tiếp, Chung Tình cũng sẽ để xoài ở ngăn đá, một ngày sau lấy ra cắt, giống như kem xoài vậy, giải nhiệt rất tốt, vị cũng rất tuyệt, tuy không ngon bằng ăn tươi nhưng cũng không kém, mỗi loại một vẻ.

Chung Giang Hải rất thích cách ăn này, mỗi ngày Chung Tình cũng chỉ ăn vài miếng, còn lại cơ bản đều do Chung Giang Hải giải quyết, ăn như hổ đói, một quả xoài lớn lập tức bị tiêu diệt.

Chung Tình ăn vài miếng rồi đưa hết cho Chung Giang Hải, sau đó mở máy tính, chuẩn bị tiếp tục lướt diễn đàn, đi quảng cáo một chút.

Cô mở kênh ẩm thực của diễn đàn địa phương, xem bài của mình, không có nhiều bình luận, ấn vào thì thấy có người để lại số QQ, nói là xem bản đồ không hiểu lắm, muốn hỏi chủ topic.

Chung Tình nhìn một dãy số, do dự mãi vẫn tải QQ xuống.

Cô đã không dùng QQ khoảng nửa năm, cũng không liên lạc nhiều với bạn cũ. Lúc trước cô còn thảo luận với bạn cùng phòng ở trường về vấn đề thực tập nhưng rồi một cuộc điện thoại đã đánh gục cô. ( truyện trên app t.y.t )

Khoảng thời gian đó có thể dùng từ tồi tệ để hình dung, Chung Tình cũng hiểu mình không thể nhanh chóng thoát khỏi đau buồn, càng khó mở miệng về chuyện của ba mẹ. Cô chỉ gửi tin nhắn cho vài bạn cùng phòng, nói mình muốn yên tĩnh rồi tắt điện thoại, cũng không dùng QQ. Người duy nhất cô liên lạc là một người bạn thân từ nhỏ đến lớn.

Cô hít sâu một hơi, nhập dãy chữ cái quen thuộc. Trước kia trốn tránh thì giờ cũng phải đối mặt, cũng may bây giờ cô đã có thể chấp nhận, muốn mang theo vườn trái cây của ba mẹ đi tiếp. Cô không cô đơn, nơi này có hồi ức, cũng có tâm huyết của ba mẹ.

Khóe miệng hơi cong lên, Chung Tình tự cổ vũ bản thân, biết rằng sự quan tâm sắp tới có thể sẽ khiến cô nhớ lại những ngày tháng đau khổ, nhưng cô không sợ.

Nhập mật khẩu, Chung Tình đăng nhập, nhìn thấy mấy nhóm chat đang nhấp nháy liên tục, chắc là của bạn cùng phòng đại học và một vài người bạn thân hồi cấp ba.

Bình thường Chung Tình không nói nhiều, là kiểu người khác nói chuyện thì cô sẽ trả lời, nhưng không chủ động kết bạn nên bạn bè của cô không nhiều, ngoài bạn thân ra thì không có ai quá thân, còn lại là bạn cùng phòng đại học.

Chung Tình mở từng tin nhắn ra xem, cơ bản đều hỏi cô dạo này có khỏe không, tỏ ra lo lắng vì cô biến mất quá lâu. Trong lời nói của họ đầy sự quan tâm, về chuyện của ba mẹ cô thì không ai nhắc tới, khiến cô thở phào.

Trước tiên cô để lại lời nhắn cho vài người bạn cấp ba, nói rằng dạo này mình rất tốt, chỉ là vì quá bận nên không có thời gian lên mạng, sau đó Chung Tình mới kéo nhóm nhỏ thời đại học ra.

Cô nhập một câu vào khung tin nhắn rồi nhấn gửi.

Chung Tình: [Mấy cậu gửi nhiều tin nhắn quá khiến máy tính của tớ đơ luôn rồi.]

Chỉ một câu đơn giản mà làm trưởng nhóm Dương Tinh đang ẩn mình phải nhảy ra, thấy giọng điệu của cô có chút tinh nghịch, cũng không nhắc đến chuyện đau lòng kia, cô ấy lập tức nhắn lại: [Tớ nhớ cậu muốn chết, cậu không báo bình an cho bọn tớ một tiếng. Ba đứa bọn tớ sắp lo chết rồi, có làm cậu đơ máy thì sao?]

Thấy cô ấy không nhắc đến chuyện kia, trong lời nói đều là sự quan tâm, trong lòng Chung Tình ấm áp, đột nhiên cô cảm thấy chuyện mình vẫn luôn trốn tránh cũng không đáng sợ như vậy, lập tức nói trong nhóm: [Dạo này nhiều việc quá, hôm nay mới rảnh, vừa lên đã vào đây báo cáo ngay lập tức!]

Cô nói còn thêm một icon làm nũng, Dương Tinh gửi lại một icon lo lắng kèm theo một câu: [May mà hôm nay tớ ra quán net tìm tài liệu, không thì chắc không gặp được cậu. Cậu mau kể dạo này cậu làm gì đi? Có khỏe không? Không có bị bệnh chứ?]

Những chuyện này cũng khó nói hết, Chung Tình kể những chuyện chính, nói cô đã về vườn trái cây của gia đình, cùng kinh doanh vườn trái cây với chú.

Trong nhà xảy ra chuyện lớn như vậy, thật ra cô ấy cũng hiểu sự lựa chọn của Chung Tình, sau khi nói lời chúc phúc thì cô ấy hỏi địa chỉ, nói có thời gian nhất định sẽ đến chơi, còn phải tự tay hái trái cây ăn cho đã.

Chung Tình gửi địa chỉ và bản đồ cho cô ấy, nói rất hoan nghênh, còn nói xoài nhà mình đã chín sớm, còn gửi ảnh cho cô ấy xem.

Nói đến chuyện vui, bầu không khí trong nhóm dần thoải mái hơn, Dương Tinh thấy tấm bản đồ Chung Tình vẽ rất nghiêm túc thì trêu ghẹo nói: [Ha ha ha, nhưng mà Tình Tình à, cậu đi trồng trọt thì thật là tiếc, không có cách nào tạo phúc cho đàn ông rồi! Tớ không tưởng tượng được cậu trồng trọt sẽ thế nào. Cậu phải trồng ra khí thế như Lâm Đại Ngọc chôn hoa thì mới xứng với mỹ danh tiên nữ trong tranh của ký túc xá chúng ta!]

Tiên nữ trong tranh... Câu này không phải Dương Tinh nói đầu tiên mà là do một nhóm fan nam của Chung Tình trong trường đại học lén truyền ra.

Phải nói là tuy Chung Tình sống kín đáo nhưng vẻ đẹp của cô thì không kín đáo chút nào. Tóc của cô hơi xoăn, tóc ngắn ngang vai có gợn sóng, màu tóc nâu vừa đủ để làm nổi bật vẻ đẹp của tóc xoăn, đôi mắt to linh động luôn mang theo nụ cười dịu dàng, chiếc mũi cao nhỏ nhắn phối với đôi môi hồng hào, thêm làn da trắng hồng như được trang điểm khiến người ta nhìn vào thì không nhịn được mà yêu thích.

Hơn nữa phong cách của cô luôn đơn giản hào phóng, bình thường không thích đi chơi. Ngoài thư viện ra thì là cô đến quán trà sữa ở cổng trường để thay đổi không khí, là một dòng nước trong của cuộc sống đại học.

Tình cờ có một lần một fan nam gặp Chung Tình ở quán trà sữa, suy nghĩ mãi mới dám lên bắt chuyện, kết quả không cẩn thận đụng trúng ly cà phê trên tay nhân viên phục vụ, cậu ta quan tâm hỏi Chung Tình có sao không, Chung Tình mỉm cười lắc đầu, thấy tay cậu ta dính cà phê nên lấy giấy từ quầy đưa cho cậu ta.

Từ đó về sau, cô có thêm một danh xưng tốt bụng và được ví như tiên nữ trong tranh.

Cô giống như tiên nữ không hiểu sự đời trong tranh, mỗi ngày đi học đọc sách, thỉnh thoảng cũng có tiêu khiển đơn giản, không thích nói chuyện nhưng khi cô ấy nhìn bạn, bạn có thể thấy sự dịu dàng trong mắt cô ấy, như nụ cười bao quanh bạn, khiến bạn cảm thấy cả người đều ấm áp.

Nhưng thật ra Chung Tình không nhớ những chuyện này, thỉnh thoảng bạn cùng phòng trêu thì cô chỉ cười cho qua. Thấy Dương Tinh lại trêu chọc mình, thời gian cũng không còn sớm nên cô nói với mọi người một tiếng rồi chuẩn bị đăng xuất.

Vừa rồi không chú ý icon trên máy tính còn có loa nhỏ đang lóe sáng, Chung Tình ấn mở rồi nhìn thấy mấy bạn học cùng lớp thêm cô vào nhóm. Thật ra cô cũng không hoàn toàn không có cảm giác với những chuyện này, trong lòng cũng hiểu ý định thêm bạn của bọn họ. Chỉ là cô không có ý định này, bây giờ lại càng không có, không đồng ý cũng không từ chối mà ấn vào dấu X ở trên.

Lúc từ trên lầu đi xuống, trời bên ngoài đã tối, Chung Tình vừa đi xuống tầng hai đã nghe thấy tiếng loảng xoảng. Cô vội chạy xuống thì thấy Chung Giang Hải tay cầm xẻng, đang nhìn cái nồi sắt rơi trên đất, nhíu mày, bộ dạng như muốn đập cái nồi trên đất vậy.

"Chú, chú đang làm gì vậy?" Chung Tình hỏi Chung Giang Hải đang đứng giữa bếp.

"Chú vừa đi tuần tra vườn trái cây, thấy lại rụng một quả lớn nên lười mang ra kho, định mang về làm gì đó cho hai chú cháu ăn. Bình thường con hay bày trò, chú cũng muốn thử xem, kết quả... Haizz, trồng cây thì bây giờ chú giỏi, chứ nấu ăn thì thật sự không được."

Chung Tình nghe vậy thì bật cười, cô đi tới, thu dọn cái nồi trên đất. May mà bên trong chỉ có nước trắng, không gây ra họa lớn, chắc là chưa kịp làm đã bị phỏng tay.

"Để con, con sẽ trổ tài cho!" Chung Tình cười nói.

Chung Giang Hải gật đầu mạnh, rất tin tưởng cháu gái mình, vòng ra ngoài chờ ăn, không ngờ Chung Tình cũng lập tức đi ra theo.

Ông lộ vẻ khó hiểu, nhìn thấy Chung Tình cười nói: "Con lên mạng tìm xem làm như thế nào."

Chung Giang Hải: ...

Cháu gái à, trong đầu con không có gì mà dám mạnh miệng nói bộc lộ tài năng với người ta à?

--------------------

Chung Tình: Chắc là giống chú của con...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play