Chung Giang Hải mở TV trong phòng khách, xem chưa được hai phút đã mò vào bếp, thấy Chung Tình đã nấu cơm, ông liền hỏi: "Có cần giúp gì không con?"
"Không cần đâu chú, không phức tạp." Chung Tình lắc đầu.
"Vậy được, chú ra vườn vải xem một chút, dạo này chú cứ nghĩ mãi không biết có ra quả chưa. Hôm nay bên tổ chức sự kiện đến lâu quá chú vẫn chưa có thời gian đi coi thử, mỗi ngày không ra xem là chú lại thấp thỏm không yên, ngồi cũng không yên, tranh thủ lúc trời còn chưa tối hẳn, chú đi coi một lát.”
"Chú, chú chờ con cắt xong rồi cùng đi, trời cũng sắp tối rồi, trong vườn tối lắm."
"Tự chú đi là được, đi một vòng cũng không mất bao nhiêu thời gian, con đừng đi theo, chờ chú trở về là có thể ăn cơm rồi, nếu không hai chú cháu đều phải đói bụng." Chung Giang Hải vội vàng khoát tay đi ra ngoài.
"Được rồi, vậy chú đi nhanh đi, mang theo đèn pin lớn, cẩn thận đường đi."
Chung Giang Hải đáp một tiếng rồi lấy đèn pin đi ra ngoài.
Vải của Vườn Hạnh Phúc là giống chín muộn, tầm cuối tháng bảy mới bắt đầu thu hoạch. Khi trồng, ba của Chung Tình đã tính toán kỹ lưỡng, vì mùa hè vốn có nhiều loại trái cây chín nên ông đã cố tình chọn thời gian thu hoạch lệch nhau để tránh quá tải công việc.
Trước đó, mỗi ngày cô và Chung Giang Hải đều cũng mặc đồ bảo hộ để thả ong, nhìn tình hình hiện tại, có vẻ quá trình thụ phấn diễn ra rất tốt, tỷ lệ đậu quả của vườn vải lần này cũng không quá tệ.
Cô bận rộn một phen trong phòng bếp, còn làm cho Chung Giang Hải một đĩa thịt xào nhỏ, lại giã thịt xoài mềm nhũn, sau đó bỏ vào trong cháo, trong nháy mắt khi bỏ vào nồi, hương vị liền hòa quyện với mùi gạo đã hầm, mùi đặc trưng bị hòa tan một chút, mang theo một chút mùi vị mềm mại của gạo nếp.
Còn chưa dùng thìa khuấy đều, Chung Tình đã cảm thấy trong miệng có chút ướt át, quả nhiên là quá kích thích vị giác.
Vừa mới chuẩn bị múc cháo ra, cô liền nghe thấy tiếng động ở cửa chính, Chung Tình liền dứt khoát cầm bát lớn đi ra, muốn cho Chung Giang Hải nhiều một chút, vì cháo cũng không có bao no.
Nhưng cô còn chưa kịp múc thì đã nghe thấy tiếng bước chân rất nhanh, Chung Giang Hải chạy một đường vào phòng bếp, không đợi Chung Tình kịp phản ứng đã kích động nói: "Vải ra quả rồi! Ra quả rồi!” - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T
Chung Tình sửng sốt một chút, vội vàng hỏi: "Hoa vừa mới tàn không bao lâu đã ra quả rồi ạ? Nhanh vậy?"
Bình thường mùa hái vải của Vườn Hạnh Phúc là vào cuối tháng bảy, năm ngoái là khoảng hai mươi tháng sáu bắt đầu kết quả, một tháng sau thì chín, hiện tại xem ra, mùa thu hoạch này lại tới sớm hơn rồi à?
"Chú vốn định hôm nay trời nắng, đi xem thử, kết quả không ngờ, sau khi vào vườn chú soi đèn pin, con đoán xem thế nào? Trên cành có rất nhiều nụ nhỏ cỡ đầu ngón tay, lúc đầu chú còn hoảng, tưởng lá bị sâu cắn, vội lấy thang thấp trèo lên xem, ai dè mấy cái nụ đó tụ lại thành từng chùm, trên đầu còn có gai nhỏ, y hệt quả vải, chỉ là nó vẫn còn xanh và bé xíu thôi.”
"Lúc đầu chú không dám tin, liền soi từng cây một. Cuối cùng phát hiện, quả thật giống hệt hình chụp mà chú xem trên máy tính hôm trước! Nhưng số lượng quả trên cây nhà mình còn nhiều hơn cả trên ảnh!”
Chung Giang Hải vô cùng vui sướng, miệng cười toe toét, vẻ hưng phấn khó nén, nói một hơi không nghỉ.
Nghe ông nói như vậy, Chung Tình cũng có chút động lòng, lúc xoài kết quả bởi vì bọn họ không có kinh nghiệm cho nên không quá để ý, xoài cứ thế mà lớn lên, chờ bọn họ phát hiện thì đã có thể ăn.
Nhưng hiện tại vải vừa có quả, nói trong lòng không có chút gợn sóng thì chắc chắn là không thể nào, Chung Tình lập tức buông muỗng xuống nói: "Thật sao ạ? Trên mỗi cây đều kết quả ạ?"
"Đúng đúng đúng, còn nhiều vô cùng, từng chùm từng chùm chật kín, đến mức chú còn lo lớn lên sẽ không đủ chỗ!”
"Con đi xem một chút."
Chung Tình nói xong liền tháo tạp dề xuống, trong lòng có chút kinh hỉ không kìm được, cô còn chưa thấy quả vải kết quả, quả của cây nhà mình và ảnh chụp trên máy tính chắc chắn vẫn có chỗ khác biệt, đương nhiên cô muốn nhìn thấy tận mắt.
Chung Giang Hải hít mũi, trước tiên tắt bếp ga, sau đó lập tức đi theo Chung Tình cùng chạy ra ngoài. Chung Tình ngồi ở phía sau, cầm đèn pin lớn, hai người đi thẳng về phía vườn vải.
Lúc đến cửa, xe vừa dừng lại, Chung Tình liền nhảy xuống, cũng không đợi Chung Giang Hải, cô liền cầm đèn pin đi vào bên trong.
Cũng may lúc Chung Giang Hải đi ra cũng mang theo một cái, vội vàng mở lên theo sau.
Buổi tối, trong vườn tối đen như mực, Chung Tình cầm đèn pin chiếu đường cũng rõ ràng, bước chân của cô nhanh hơn rất nhiều, vào vườn trước tiên là cô đi về phía cây vải gần nhất, đứng dưới tàng cây dùng đèn pin chiếu một cái, quả nhiên đúng như Chung Giang Hải nói, trên cành cây chi chít những nụ nhỏ cỡ đầu ngón tay, tụ thành từng chùm, bám sát nhau.
Chung Giang Hải lập tức chuyển thang thấp tới cho Chung Tình nói: "Con đi lên nhìn xem, tỷ lệ đậu quả năm nay của nhà mình, không phải chú nói quá đâu, thật sự rất tốt."
"Cảm ơn chú."
Chung Tình từ từ trèo lên, đến khi nhìn thấy những chùm quả bé xíu, cô mới cảm thấy lòng mình bình tĩnh lại.
Đứng vững người, Chung Tình điều chỉnh ánh sáng của đèn pin lớn một chút, sau đó lại gần xem một đám quả nhỏ, cuộn lại cũng chỉ lớn bằng bàn tay, xem ra là mới xuất hiện, quả thật so với hình ảnh bọn họ xem trên máy tính thì nhiều hơn không ít, tình trạng thụ phấn năm nay thật sự không tệ, cô chiếu đèn đến nơi khác, cũng có thể nhìn thấy rất nhiều quả nhỏ xuất hiện, trong giống như những nụ hoa kia, nho nhỏ, nhìn rất đáng yêu.
"Có phải nhiều lắm không? Chú vừa nhìn thấy cũng bất ngờ, một cây này thôi cũng kết được cả đống quả, cây vải nhà mình đúng là không thua kém những cây bình thường khác!" Trong giọng Chung Giang Hải khó nén được tự hào.
"Ừm, một chùm nhỏ mà đã hơn mười quả. Sau này chắc sẽ mọc dày đặc cả cây, con có xem ghi chép thu hoạch năm ngoái, năm nay số lượng quả trên mỗi cây chắc chắn sẽ nhiều hơn hẳn.” Chung Tình từ trên thang thấp đi xuống, hưng phấn nói.
Hai người vừa nói vừa đi sâu vào trong vườn, cầm đèn pin soi từng gốc cây, cây nào cũng kết trái, không sót một cây nào, đợi đến khi xem xong toàn bộ, bụng của Chung Giang Hải cũng kêu lên ùng ục, hai người mới hết hưng phấn, trở về nhà.
Cháo xoài hâm nóng lại mùi vị vẫn ngon, nhưng rõ ràng hai người đã chuyển sự chú ý đến nơi khác, lúc ăn cơm vẫn luôn nói chuyện ở vườn vải, Chung Giang Hải đưa một thìa vào miệng, hương vị trong miệng suýt nữa trào ra, ông nuốt xuống, nhanh chóng nói với Chung Tình: "Ngày mai chú muốn dậy sớm một chút, đi đến vườn vải nhìn xem."
"Chú nói là vườn trái cây chuyên trồng vải cách nhà mình không xa đó sao?"
"Đúng, chính là nhà đó, ở phía trước, cách hai vườn thôi, chỗ đó lớn lắm, chắc khoảng ba bốn chục mẫu đất, lần trước chú vào xem qua một lần, cây cối trong đó phát triển tốt lắm.”
"Ở đó có loại nào đang vào mùa thu hoạch không?”
"Có, bọn họ trồng nhiều giống khác nhau, thu hoạch rải rác từ tháng tư đến tháng bảy, giống vải nhà mình cũng có trong đó, nhưng ít hơn, chủ yếu vẫn là loại chín vào tháng năm và tháng sáu, bọn họ canh đúng dịp nghỉ hè để bán cho khách du lịch.”
Gần đây vì chuyện ở vườn vải nên ông cố ý qua lại thăm hỏi với bên kia, tuy rằng ông không đọc nhiều sách về trồng trọt nhưng ông giỏi giao tiếp, bình thường rảnh rỗi liền đi nói chuyện phiếm với hàng xóm ở gần đây, sau một hồi quen biết thì liền bắt đầu xưng anh gọi em, hàng xóm gần đó tương đối thích người đàn ông hào sảng mới tới này.
Hơn nữa loại vườn trái cây cỡ lớn kia trên cơ bản đều là của chủ đầu tư, người làm công không cần cạnh tranh gì nên cũng không giữ bí quyết riêng, có cạnh tranh hay không thì lương bọn họ nhận được vẫn như vậy cho nên nói chuyện với Chung Giang Hải cũng thoải mái, còn truyền thụ cho ông một vài kỹ xảo trồng trọt, ông cũng hỏi được không ít kỹ thuật canh tác.
"Chú muốn qua đó xem thử, tiện thể hỏi thăm cách chăm sóc vải sau khi đậu quả, mấy người trong đó đều có kinh nghiệm lâu năm, chắc chắn biết rõ. Lần này vườn nhà mình đậu nhiều trái như vậy, không biết có ảnh hưởng đến cây không, chú muốn tìm hiểu thêm." Chung Giang Hải nói tiếp.
"Vâng, chú đi đi, mà con nhớ trong sổ ghi chép, mai mình còn phải tưới nhỏ giọt hai vườn nữa đúng không?”
"Đúng vậy."
"Được, ngày mai chú đừng bận tâm cái này, con làm là được. Bà nội thường nói, thực hành mới là chân lý, chú học xong trở về cũng dạy cho con với."
"Nhất định phải dạy con rồi, gần đây chú còn chưa đủ tinh thông bằng bọn họ, cứ từ từ học, chờ chú học thành thạo rồi sẽ kiên nhẫn dạy con! Còn việc tưới nhỏ giọt con làm được không? Không được thì chờ chú về nhé."
"Không sao đâu, trước khi chú tới con đều tự làm mà, chú yên tâm đi đi, không cần vội trở về, để vải nhà mình chín còn phải một tháng nữa, việc chăm sóc này không thể qua loa được." Chung Tình lập tức cười nói.
***
Sáng sớm ngày tiếp theo Chung Giang Hải liền rời đi, Chung Tình cũng không nhàn rỗi, cô đứng lên trước xem bảng quản lý, chờ lúc tưới nhỏ giọt xong thì cũng đã là giữa trưa, Chung Giang Hải vẫn chưa trở về, tám phần là đang tán gẫu với người ta, Chung Tình gọi điện thoại hỏi ông có muốn ăn cơm không, bên kia nói không cần, cô liền tùy tiện ăn một chút, buổi chiều lại đi vườn xoài.
Chung Tình đi một vòng trong vườn xoài, cũng không nhặt được mấy quả xoài rụng, giỏ trong tay mới đựng được một chút, những cái khác vẫn còn treo trên cây, nhìn dáng vẻ thì đã chín nhưng cũng không rơi xuống.
Xoài vốn có thời gian treo cây khá lâu, từ lúc chín đến khi rụng cũng mất một khoảng thời gian dài, những quả còn trên cây nhìn vừa to vừa đẹp.
Từ vườn xoài đi ra, Chung Tình cũng không đi nhà kho, trực tiếp mang theo rổ xoài nhỏ này đi đến cửa chính, Đại Lão và Mỹ Mỹ thấy cô tới liền xông tới cọ vào người cô, cô tiện tay chia cho hai chú chó một ít.
Vừa trở lại phòng, điện thoại liền vang lên không ngừng, Chung Tình vội vàng đi qua nghe máy.
"Xin chào, đây là Vườn Hạnh Phúc."
"Xin chào, tôi thấy trên diễn đàn nói vườn của bạn có dịch vụ hái trái cây nên ghé qua nhưng thấy chưa mở cửa, tôi thấy số điện thoại ghi trên cổng nên gọi thử, hôm nay vườn có ai không ạ?”
"Có, anh chờ một lát, tôi lập tức ra ngay."
Chung Tình cúp điện thoại, tiện tay lấy xoài đã cắt sẵn từ trong tủ lạnh ra, đặt vào giỏ trái cây rồi mang ra ngoài.
Vừa đi tới cổng cô liền thấy một chiếc ô tô màu trắng đậu bên ngoài, cô lập tức lên tiếng chào hỏi mọi người, sau đó dắt hai chú chó lớn vào xích lại rồi mới ra mở cổng.
Trước xe có một người trẻ tuổi khoảng hơn hai mươi tuổi đang đứng, sau khi nhìn thấy Chung Tình liền vội vàng gọi những người khác trên xe xuống, bọn họ tổng cộng có ba người, nhìn tuổi tác cũng không chênh lệch nhiều lắm.
"Cô là chủ vườn à?" Người trẻ tuổi đứng ở trước cửa xe mở miệng trước.
"Vâng, thật ngại quá, đã để các anh đợi lâu rồi." Chung Tình cười nói.
"Không lâu, không ngờ cô chủ lại trẻ tuổi như vậy."
Nghe anh ấy nói, Chung Tình chỉ khẽ mỉm cười, kéo chiếc bàn ra phía trước, lấy chiếc bát thủy tinh có nắp đậy từ trong rổ trái cây, mở nắp ra rồi cắm sẵn tăm vào từng miếng xoài, rồi nói: "Vườn trái cây của chúng tôi trước mắt chỉ có xoài chín thôi, các anh xem trước một chút? Trong bát này có cắt sẵn, có thể nếm thử." ( truyện trên app T•Y•T )
"À, được đó." Người trẻ tuổi vội vàng gọi hai người phía sau tới, ngoài miệng còn hỏi Chung Tình: "Tôi ở trên diễn đàn thấy nhà cô có thể vào vườn hái cây, có đúng không?"
"Vâng, có thể. Chỉ có điều bây giờ vẫn chưa đến mùa mở cửa, tôi đã ghi chú trong bài đăng, đầu tháng bảy sẽ mở cửa cho khách vào vườn hái, đến lúc đó mỗi ngày sẽ có một thời gian mở cửa cố định, các anh có thể lưu số điện thoại của vườn trái cây chúng tôi, trước khi đến thì gọi hỏi trước."
"Là do tôi không để ý rồi, tôi còn tưởng rằng bây giờ là có thể nên mang theo mấy anh em tới đây chơi, còn chưa từng vào vườn trái cây bao giờ!"
"Hái quả có gì thú vị, tôi thấy ăn thú vị hơn." Người anh em bên cạnh anh ấy trực tiếp cầm một miếng xoài đưa vào miệng.
"Đúng vậy." Cô gái đi cùng cũng gật đầu, đi theo nhóm ăn uống.
"Oa, xoài này thật không tệ, cậu nếm thử đi, so với mẹ tôi mua từ cửa hàng trái cây nhập khẩu thì ngon hơn nhiều."
Người anh em phía trước ăn xong lập tức cắm một cái đưa đến bên miệng người trẻ tuổi, không ngừng khuyên anh ta ăn.
"Tôi không thích ăn trái cây, chỉ là mang các cậu ra ngoài đi chơi thôi."
Người trẻ tuổi kia vừa oán trách nhưng lại không có cách, chỉ có thể há miệng ra ăn thử, kết quả vừa ăn, anh ấy liền có chút dừng không được, lại đưa tay cắm một miếng khác đưa vào miệng.
"Cậu nói không thích ăn mà còn không ngừng ăn lia lịa thế? Cũng phải để phần cho bọn tôi một chút chứ." Người anh em bên cạnh lập tức trêu ghẹo, đưa tay cản anh ấy.
"Tôi nếm thử mùi vị thôi, thật đúng là khác thật, cô chủ, xoài của cô bao nhiêu tiền một cân thế?" Người nọ hỏi Chung Tình.
Chung Tình quay đầu lại nhìn thoáng qua bảng giá, chỉ chỉ, cười híp mắt nói: "Mười hai tệ một cân."
"So với bên ngoài thì rẻ hơn nhiều, cửa hàng trái cây gần nhà tôi, xoài bây giờ bán mười tám tệ một cân, mẹ tôi rất thích ăn, mỗi ngày đều đi mua, thỉnh thoảng mua được quả ngon thì còn được, còn lại hơn phân nửa đều là vừa chua vừa chát, cô chủ, giỏ này của cô, tôi muốn hết." Người anh em kia vừa nghe liền giơ tay móc ví tiền ra.
"Này, cậu chờ chút, tôi hỏi giá trước, sao cậu lại muốn mua toàn bộ? Tôi còn muốn mua."
"Cậu đâu có thích ăn trái cây, cậu mua làm gì." Cô gái bên cạnh có chút lo lắng nói: "Cái này cũng không thể quả nào cũng ngọt chứ?"
Cô ấy vừa nói lời này, hai người cũng không tranh giành nữa, mùa này mua xoài, quả thật dựa vào vận may.
Chung Tình bên này thì cầm một quả xoài, dùng dao và thớt mang đến trước đó cắt một miếng đặt vào trong bát nói: "Xoài nhà tôi đều ngọt, các anh có thể yên tâm, các anh có thể nếm thử miếng tôi vừa cắt."
Ba người cũng không khách sáo, ăn uống no nê, sau khi ăn xong người trẻ tuổi và bạn anh ta liền tranh nhau móc ví tiền, đều đưa tiền cho Chung Tình, ngoài miệng nói muốn mua hết.
Chung Tình không vội vàng nhận tiền, trước tiên cô cân xoài, sau đó báo giá với đối phương, xoài vốn nặng cân, đừng thấy trong giỏ không nhiều nhưng giá cả không thấp, hai người bàn bạc một chút rồi mỗi người thanh toán một nửa.
Lúc đi người trẻ tuổi còn nói với Chung Tình: "Xoài nhà cô chủ ngon thật, mùa hè tới tôi sẽ dẫn một đám anh em tới hái, cô phải mở cửa đấy."
"Được, trước khi anh đến thì gọi điện thoại liên hệ trước nhé."
"Chắc chắn rồi." Người nọ nói xong thì lên xe, mang theo xoài vui vẻ rời đi.
Chung Tình nhìn cái giỏ nhỏ trong nháy mắt đã trống không, thật sự là mở cửa gặp may.
===
Tên truyện: CON TRAI TÔI LÀ THÁI TỬ TỪ CỔ ĐẠI ĐẾN
Tác giả: Lâm Miên Miên
Editor: TN Team
Thể loại: Nguyên sang, Ngôn tình, Hiện đại , HE , Tình cảm , Ngọt sủng , Xuyên thư , Cổ xuyên kim , Sảng văn , Nhẹ nhàng, Hài hước
- Giới thiệu –
Trong một lần ngẫu nhiên Tống Viên nhặt được một bé trai năm tuổi.
Đứa nhóc mi thanh mục tú, vẻ mặt cao ngạo, tự xưng là “Cô”, thái độ có thể nói là ngông cuồng ——
“Thứ đồ ăn thấp kém như thế, Cô có đói chết cũng sẽ không ăn!”
“Người mà cũng dám mắt đi mày lại với nam nhân khác sau lưng phụ hoàng à!”
“Hắn nhục mạ Cô, vậy mà người còn giúp hắn, Cô muốn diệt cửu tộc của hắn!”
Tống Viên rất buồn rầu, xét nghiệm ADN thì nó thật sự là con trai của cô, nhưng sao con trai cô lại như bị ảo tưởng thế này? Quan trọng hơn là, rốt cuộc ba của đứa nhỏ là ai chứ!
Thái Tử điện hạ ngầm phát điên vô số lần: Phụ hoàng, người mà còn không tới nữa, mẫu hậu thật sự sẽ trèo tường đấy!
Gỡ mìn nhắc nhở:
(1) Trước đó nữ chính xuyên đến cổ đại rồi lại xuyên về hiện đại, mất đi một phần ký ức
(2) Điên cuồng truy thê
Tag: Cổ xuyên kim Ngọt văn Xuyên thư Sảng văn
Từ khóa tìm kiếm: Vai chính: Tống Viên ┃ vai phụ: Tiểu nòng nọc ┃ cái khác: