Hai người bàn bạc một lúc, quyết định tạm thời án binh bất động để tránh đánh rắn động cỏ, trước tiên quan sát rõ tình hình rồi mới hành động.
Hiện tại cách Trung Thu còn hai ngày, họ có đủ thời gian âm thầm phân tích và chuẩn bị.
Khương Tịch Châu đưa vài lá bùa cho Lạc Yến. Nàng cầm lấy, định trả lại: “Lần trước ngươi đưa ta vẫn còn mà. Với lại kiếm phách không phải đang ở chỗ ta sao? Không cần dùng nhiều thế này đâu.”
Nàng quơ quơ cổ tay. Trên làn da trắng mịn không thấy gì cả. Thiếu niên khẽ rũ mắt, tóc mái trước trán hơi che đi đôi mày dài thanh tú của hắn. Hắn lặng lẽ nhìn cổ tay nàng, rồi một lát sau, bàn tay với khớp xương rõ ràng nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay nàng. Lòng bàn tay lạnh lẽo dán lên xương cổ tay nàng, dần dần hấp thu hơi ấm từ cơ thể nàng.
Lạc Yến mím môi, ngón tay co lại, cảm thấy cổ tay lạnh buốt. Khi hắn buông tay, kiếm phách Ngự Thủy hiện lên, rung nhẹ, làm rơi vài tia sáng xanh như sao, trông như không ổn định. Ánh sáng dần nhạt đi, rồi lại biến mất.
Lần này, trạng thái của Ngự Thủy Kiếm khác hẳn mấy lần trước. Nó trông uể oải, không chút tinh thần. Trước đây, hễ thấy Khương Tịch Châu, nó đều uốn éo lao tới cọ cọ, nhưng hôm nay lại không có chút phản ứng nào.
“Nó sao vậy?” Lạc Yến hỏi.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play