Lạc Yến vốn định chờ một lát rồi sẽ giải thích rõ ràng, trước tiên nói vài câu chúc tụng tốt lành, nhưng sự sùng kính và niềm tin của thôn dân đối với “đại thần” đã vượt xa sự hiểu biết của nàng.
Họ bị đám đông vây quanh, dẫn bước tiến về phía trước. Lạc Yến vừa lo lắng vừa hồi hộp, vừa phấn khởi lại vừa bất an. Nhưng nhìn dáng vẻ bình tĩnh của Khương Tịch Châu, trông không khác nào một vị thần ban phúc thực thụ, nàng hít sâu một hơi, quyết định học theo hắn.
Sợ gì chứ? Chẳng qua là ăn một bữa cơm thôi mà!
Những cánh đồng lúa vàng rực trải dài, ngọn lúa ngẩng đầu đung đưa, tựa như sóng nước cuồn cuộn. Một con đường lớn uốn lượn từ giữa ruộng chạy về phía sau, như sợi dây nối liền từng ngôi nhà gỗ.
Ở lối vào con đường lớn dựng một tấm bia đá. Chữ khắc trên đó như mây trôi nước chảy, nhưng đã bị mài mòn, như thể lưỡi dao từng cạo qua nhiều lần, cố ý xóa đi rồi sửa lại. Qua bao năm gió táp mưa sa, những nét chữ giờ đây đã trở thành những hố lõm lộn xộn, không còn rõ ràng.
Lạc Yến cảm thấy chữ viết đẹp là bởi phía dưới tấm bia vẫn còn sót lại một chữ “Thôn”, nét chữ phóng khoáng, lưu loát vô cùng. Nàng khẽ kéo tay áo người bên cạnh, ngẩng đầu nhỏ giọng hỏi: “Đây là dùng kiếm khắc, phải không?”
Khương Tịch Châu gật đầu. Lạc Yến đưa mắt nhìn sang hai bên đường.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play