Đám quái vật bị mưa sao đâm xuyên, ghim chặt xuống đất, trên thân đầy lỗ thủng, máu chảy không ngừng trông vừa đáng sợ vừa ghê tởm.
Khương Tịch Châu nhìn Lạc Yến đã ngất xỉu trong lòng mình, đứng dậy, một tay luồn dưới đầu gối nàng, tay kia ôm lấy vai nàng, nhẹ nhàng bế người lên, bước ra ngoài. Đám quái vật không cam lòng gào rú, huyết nhục trên thân chậm rãi khép lại, xiêu vẹo đứng lên, những vết sẹo đẫm máu trông như những con rết dữ tợn bò khắp cơ thể chúng. Chúng cảm nhận được tiếng bước chân thiếu niên dần xa, sức phản kháng trong cơ thể càng lúc càng mạnh mẽ.
Con quái vật già nua đột nhiên đứng bật dậy, lao về phía hơi thở của hai người. Nhưng vừa ra khỏi phòng, nó lập tức mất phương hướng, không còn cảm nhận được chút nhân khí nào nữa.
Lúc này, từ trong phòng, những tia sáng màu lam bay ra, mang theo tiếng kêu rên đau đớn vang vọng trời đêm. Mưa sao thoát ra khỏi ngôi nhà, rồi đâm xuyên vào một đóa túy liên đỏ tươi, biến mất không dấu vết. Chúng xuyên qua kết giới của túy liên, đuổi theo thiếu niên, hóa thành ngàn vạn sợi tơ hội tụ thành một bó, khóa chặt vào vỏ kiếm trên lưng hắn.
Nơi đây yên tĩnh lạ thường, là một góc sân hẻo lánh, cỏ dại mọc lan tràn. Trong sân chỉ có một căn phòng, lúc này cửa đóng chặt. Đột nhiên, cửa bật mở, một thiếu nữ mặc hồng y bước ra. Nhìn thấy người đến, nàng thoáng kinh ngạc xen lẫn vui mừng: “Khương Tịch Châu thiếu hiệp…”
Hạ Trường Dực theo sau Triệu Tử Câm bước ra, nhìn thấy người trong lòng Khương Tịch Châu thì kinh ngạc thốt lên: “Lạc Yến bị sao vậy?!”
Khương Tịch Châu ho khẽ một tiếng nói: “Nàng… đói đến ngất xỉu.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT