Lạc Yến mím môi, lặng lẽ liếc Hạ Trường Dực một cái. Hạ Trường Dực khoanh tay nhìn lại, còn nhướng mày với nàng.
Nàng ho khẽ, đảo mắt nhìn sườn mặt tuấn tú tái nhợt của Khương Tịch Châu nói: “Khương thiếu hiệp đừng nghe hắn, ngươi cứ ăn cháo cho tốt, đừng phụ lòng người làm cháo là được.”
Nói xong, nàng chậm rãi cúi đầu, giấu đầu hở đuôi uống một ngụm cháo, thầm nghĩ nàng chỉ chạy đến bếp nói một câu, sáng nay ai cũng uống cháo gan heo thịt nạc cả! Nào có cố ý như hắn nói!
Nhưng Khương Tịch Châu ngồi bên cạnh, cháo này quả thật ngon hơn nhiều. Dù ngoài vị chua xót, nàng không thể nếm được hương vị ban đầu, nhưng vị giác đã khá hơn rồi, đúng là tín hiệu đáng mừng! Lạc Yến khẽ nhướng mày, tinh thần càng thêm tỉnh táo, uống thêm vài ngụm, càng uống càng vui, một bát cháo nhanh chóng vơi hơn nửa.
Khương Tịch Châu liếc thấy má Lạc Yến phồng lên, như chú chuột nhỏ ham ăn. Nàng làm gì mà vui vẻ thế, hôm nay ăn uống tốt thật. Chắc cháo này cũng không tệ.
Thiếu niên không nói gì, cầm muỗng chậm rãi uống cháo. Hương thơm trôi qua yết hầu, một luồng ấm áp chảy xuống dạ dày.
Thực ra, hắn không để tâm lắm chuyện ăn gì.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play