Khương Tịch Châu ngủ rồi, không chút báo trước. Một giây trước còn nặng nề nhìn chằm chằm Lạc Yến, giằng co với nàng, ngay sau đó hai mắt đã nhắm lại, chìm vào giấc ngủ.
Nhưng đó là chuyện sau một canh giờ.
Lạc Yến chính mình cũng hơi mơ màng sắp ngủ. Nàng thử gọi vài tiếng, xác nhận Khương Tịch Châu đã ngủ say thật sự.
Gương mặt thiếu niên như ngọc thanh lạnh, không còn chút huyết sắc. Trông hắn không có một chút sức phản kháng, Lạc Yến đưa tay chạm trán hắn. Mu bàn tay lạnh toát, lông mày nàng nhíu chặt, cảm giác hắn không phải ngủ, mà như bị ngất đi vì mất máu quá nhiều.
“Thật là cố chấp…”
Lạc Yến đứng dậy, cắn răng, vừa tức vừa buồn cười. Ngón tay nhẹ kéo cổ áo hắn, thấy một tia máu từ vết thương ngực trào ra, kéo dài đến cổ tay. Nàng nhíu mày, vén tay áo hắn lên. Một lá bùa tam giác vàng óng nằm đó, không ngừng hút máu, chậm rãi tỏa kim quang, làm cổ tay thiếu niên cháy xém thành một mảng đen, như bị lửa thiêu, trông hơi đáng sợ.
Đây là Nhược Thủy hoàng phù. Mang nó trên người không khác nào mang theo bàn là nóng! Mệnh cứng thật, yêu nào dám đeo Nhược Thủy hoàng phù thế này chứ?

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play