“Nữ thí chủ này từ đâu tới vậy?”  

“Không rõ, chắc là từ ngoài núi vào.”  

Lạc Yến nghe thấy tiếng người, dần dần tỉnh lại. Đầu nàng đau nhức như bị ai đó gõ mạnh.  

Nàng mở mắt, ánh sáng trắng chói lóa khiến nàng nhức mắt, đành phải giơ tay lên che.  

“Tỉnh rồi!” Một giọng trẻ con vang lên.  

Lạc Yến từ từ thích nghi với ánh sáng, buông tay xuống, nhìn thấy bóng mình in trên mặt đất. Có ánh mặt trời.

Nàng nhìn quanh. Đây là sân một ngôi chùa, xung quanh trồng nhiều cây bạch quả, sương mờ lượn lờ mờ ảo. Khách hành hương thưa thớt qua lại trên bậc thang, kẻ đến người đi.

“Nữ thí chủ.” Giọng trẻ con lại vang. Lạc Yến quay đầu nhìn qua.

Một tiểu hòa thượng chưa đầy mười tuổi, vóc người nhỏ con, mặc tăng phục xám, tay cầm cái chổi còn to hơn người, trông đáng yêu vô cùng. Bên cạnh là một tiểu tăng lớn hơn một chút.

Tiểu hòa thượng này không có trong cốt truyện. Nàng thở dài, đầu đau nhức. Nàng lạc lối rồi, đoạn này không có kịch bản.

Nhưng nàng bị yêu tăng kéo vào, hắn chắc chắn đang tìm nàng. Nếu bị bắt, kết cục duy nhất là bị hút khô tinh nguyên, không thoát nổi số phận thành người giấy, hồn mãi mắc kẹt ở đây làm NPC cho yêu tăng, như hai tiểu hòa thượng này vậy.

Nhìn họ, lòng nàng khẽ run lên. Theo phân loại hiện đại thì họ thuộc dạng “quỷ”.

Nàng đè xuống khó chịu trong lòng, nghĩ sang chuyện khác.

Dù nhóm vai chính có vào đây hay không, nàng cần phải tìm chìa khóa phá vỡ ảo cảnh thoát ra. Sau tường gỗ có ba thần miếu, mỗi cái là một ảo cảnh. Cộng với ảo cảnh “thần trong miếu” trước đó, tổng cộng có bốn, vì thế tác giả mới gọi nơi này là Tứ Phương Thần Miếu.

Ảo cảnh không phải không có cách phá giải. Ba ảo cảnh sau tường gỗ đều do yêu tăng dùng vật trên người tạo ra. Tìm được vật đó, thiêu hủy sẽ phá được ảo cảnh, lại hủy một hang ổ của yêu tăng, cắt bớt lực lượng của hắn.

Đột nhiên, như nhớ ra cái gì, Lạc Yến cúi xuống xem cổ tay. Cả hai tay đều trống không.

Giờ nơi đây là ảo cảnh, vậy mọi thứ vừa nãy cũng là ảo giác? Nàng không thật sự được Khương Tịch Châu giữ tay lại sao?

Tiểu hòa thượng nhìn nàng, cười hỏi: “Nữ thí chủ, chúng ta bây giờ sẽ đi ăn cơm chay. Ngài có muốn cùng không?”

Lạc Yến vừa nói lời cảm tạ, vừa véo tay thử. Vẫn không đau, đến nước này thì nàng bỏ cuộc, đứng dậy đi theo họ vào chùa.

– – 

Cổ tháp tối tăm thắp đầy đèn đỏ treo giữa kiến trúc trang nghiêm, tạo nên cảm giác tương phản kích thích thị giác mạnh mẽ.

Ban công đen kịt, đèn dầu thì đỏ thẫm, chuông gió dưới mái hiên kêu leng keng, càng thêm vẻ thần bí và nguy hiểm. Dù có người qua lại trên hành lang, tử khí nặng nề vẫn khó che giấu nổi.

Ba bóng người dừng trên mái nhà. Hạ Trường Dực tay ấn mái hiên, cúi người: “Lạc Yến có ở đây không nhỉ?”

Hai người lại nhìn Khương Tịch Châu. Hắn bình thản liếc thanh kiếm, khẽ lắc đầu: “Không có.”

Triệu Tử Câm nắm chặt đao lo lắng: “Nàng tay không vũ khí, còn không biết pháp thuật, giờ chắc không…”

Dù nàng không nói hết, cả ba đều hiểu ý.

Nhưng Khương Tịch Châu chợt giơ tay phải lên, mở lòng bàn tay nhìn qua một lượt. Một vết kim đâm nhỏ xuất hiện, còn mạnh hơn lần trước.

Hắn nói: “Không sao đâu, nàng vẫn còn sống.”

Chắc vừa bị hoảng sợ không nhẹ, sức mạnh xuống tay lớn thế, giờ hẳn vẫn sinh long hoạt hổ lắm.

– –

Ngôi chùa không lớn, tường vàng cột đỏ loang lổ bóng cây in lên. Gió thổi nhẹ làm lá bạch quả xào xạc rơi.  

Cửa trai đường treo một chiếc chuông đồng dày nặng, không tròn mà phẳng như một khối bị cắt ngang. Một vị hòa thượng trung niên cầm dùi nhỏ gõ nhẹ vào chuông, tiếng vang yểu điệu lan tỏa trong không gian.  

Mọi thứ trông có vẻ bình yên, nhưng Lạc Yến cảm thấy lòng bàn tay lạnh toát, vô thức siết chặt tay áo, cảm nhận một áp lực vô hình đang đè nặng.  

Nàng hít một hơi thật sâu, theo hai tiểu hòa thượng bước vào trai đường sáng sủa, muốn xem nơi này có gì đặc biệt để tìm cách đối phó.

Trai đường lúc này khá đông người. Một lối đi nhỏ chạy giữa phòng, chia đôi không gian. Những chiếc bàn dài màu nâu được sắp xếp ngay ngắn, trông cũ kỹ, hai bên là những người ngồi đối diện nhau. Ở hàng đầu, gần lối đi, là các vị tăng nhân lớn tuổi mặc áo cà sa.  

Lạc Yến bước vào, rẽ phải, ngồi xuống hàng thứ ba gần cửa sổ. Phật Tổ phù hộ cho ta* nàng thầm nghĩ.  

Nàng cẩn thận quan sát mọi người và mọi thứ xung quanh. Ảo cảnh cổ tháp u ám mà yêu tăng tạo ra bằng chuỗi tràng hạt, đó là vật tà ác nhất trên người hắn, chứa đựng hận thù sâu nặng, được nuôi dưỡng bằng máu, đại diện cho phần ác nhất trong lòng hắn. Vì thế, cổ tháp mang không khí âm trầm, kiến trúc che khuất ánh sáng, và những người bên trong không ngừng lặp đi lặp lại cảnh giết chóc để lấy máu.  

Nơi đó chính là sân nhà của nhóm nhân vật chính

Ngược lại, nơi này trông rất sáng sủa, còn có trẻ con, trai đường, cơm chay, cây bạch quả to lớp rợp bóng cả một không gian lớn, nàng đoán đây chắc là đại diện cho phần thiện còn sót lại của yêu tăng.

Là vật gì tạo ra không gian này? Yêu tăng còn giấu thứ gì nữa?

Lạc Yến cố nhớ chi tiết về yêu tăng trong truyện, hòng tìm manh mối.

Lúc này, một vị hành đường sư phụ đi tới, đặt chén đũa trước mặt nàng, không nói lời nào, múc cơm cho nàng.  

Cơm chay chủ yếu làm từ đậu: cơm thô, màn thầu, đậu hũ, mộc nhĩ, củ cải. Ngoại trừ thiếu vị cay của ớt, cũng coi như hương vị đầy đủ.  

Tay nắm chặt trên váy, Lạc Yến nhìn chằm chằm vào bữa ăn, không động đậy. Nhưng nàng nhận ra vị hành đường sư phụ đã dừng lại, đang nhìn chằm chằm vào nàng.  

Ánh nắng chiếu trên bàn cũng trở nên lạnh lẽo.  

“Nữ thí chủ, sao không ăn?” Một giọng nói già nua vang lên từ phía trên, không chút cảm xúc.  

Trán Lạc Yến lấm tấm mồ hôi, nàng khẽ cắn môi, chậm rãi cầm đũa lên. Cơm này không thể ăn, ai biết được đó là thứ gì kỳ quái. Nhưng nàng cũng không thể làm phật lòng NPC, phá vỡ quy tắc nơi này. Nàng không có chút giá trị vũ lực nào để tự vệ.

Đột nhiên, bên cạnh có một người ngồi xuống. Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên: “Sư phụ, cho ta một phần cơm chay đi.”

Là giọng của một thiếu niên. Hắn ngồi xuống thật tự nhiên cứ như vào quán ăn nào đó gọi món.

“Ta đói lắm rồi.”

Bóng người dịch sang một bên. Lạc Yến rũ mi, thầm thở phào, nhìn sang.

Thiếu niên kia tháo hòm xiểng trên người xuống, đặt giữa hai người. Nàng bị dù của hắn chạm nhẹ, chú ý đến y phục hắn trước. Hắn mặc áo dài màu trắng ngà ngà, từ cổ áo trông xuống có thêu hoa hải đường hồng nhạt ở một bên. Trên eo cũng thêu cành lá hải đường.

Đến ngọc bội bên hông cũng hình hải đường, khắc đôi chữ.

Lạc Yến nhạy bén tìm kiếm các yếu tố từ khóa liên quan trong đầu.

Hòm xiểng, y phục trắng, ngọc bội, hoa hải đường rực rỡ?

Nàng lại ngẩng lên quan sát. Thiếu niên có làn da trắng, ngũ quan nhu hòa, tóc đen nửa buông, trán buộc dây đỏ. Hắn vui vẻ cầm đũa, chuẩn bị ăn miếng đậu hũ, như một chú chó Samoyed đói khát.

Lạc Yến há miệng ngạc nhiên. Đây là người thứ tư trong nhóm vai chính đây mà – Diêu Kính Song!

Hắn đến đây thật sao!

Gặp một người thật, Lạc Yến xúc động không nói nên lời, lòng cũng nhẹ đi. Có đồng đội thật tốt!

Dù Diêu Kính Song trong hai phó bản đầu hơi ngốc, nhưng hắn thắng ở việc làm không khí sôi động lên, tính tình cũng rất chân thành.

Xuất phát từ lòng tốt, Lạc Yến kéo góc áo hắn, rũ mi thì thầm: “Vị công tử này, ngươi… đừng ăn. Không thấy nơi này có bất thường sao?”

Diêu Kính Song ngẩn ra, dừng tay, nhìn thiếu nữ thấp hơn hắn một cái đầu, áo xám dính bụi, cả người trông như một cái bánh trôi bẩn, khó hiểu hỏi lại. Hắn cũng bắt chước nhỏ giọng như nàng: “… Có sao?”

Lạc Yến gật đầu, ra hiệu hắn nhìn tiểu hòa thượng đối diện, người đã dẫn nàng vào, giờ lại cứng nhắc như người máy.

Diêu Kính Song thấy tiểu hòa thượng liên tục nhét cơm vào miệng từng miếng, mặt mày vô cảm, còn không cần nhai luôn. Cơm đầy miệng mà hắn không tỏ ra khó chịu.

Nhìn quanh, các hòa thượng khác cũng vậy. Một người thì ổn, cả đám đều hành động như vậy lại thành cảnh kinh dị.

Diêu Kính Song dừng tay, nhưng hắn là dân bản địa, thấy cảnh kỳ quái lại không tỏ ra quá ngạc nhiên. Đêm qua hắn vừa vào núi, gặp sương giăng dày, ai ngờ ngủ một giấc dậy đã ở đây, còn tưởng trời đã sáng rồi.

Hắn nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, lục lọi hòm xiểng, nhét cho Lạc Yến một lá bùa.

“Cầm lấy, nó có thể bảo vệ ngươi. Yên tâm, ta là tu sĩ,” hắn nói, định đứng dậy ngay lập tức bắt tay hành nghề.

Lạc Yến kéo hắn lại, ấn xuống, vội can: “Đừng manh động! Giết chúng cũng không khiến chúng chết ngay được đâu. Chúng chỉ là con rối. Dù không có chúng, nơi này vẫn sẽ tiếp tục tồn tại.”

Hắn vừa đứng, tim nàng liền nhảy một cái.

Thấy hành đường sư phụ lại nhìn qua, Lạc Yến buông tay, cầm đũa giả vờ chọn cơm: “Đây là ảo cảnh. Không phá giải nó, chúng ta không thể ra được.”

Diêu Kính Song bắt chước nàng giả vờ chọn cơm, ánh mắt chân thành tha thiết: “Vậy giờ phải làm sao?”

Lạc Yến: “…”

Đối diện với đôi mắt ngốc nghếch của Diêu Kính Song, Lạc Yến nhíu mày, cảm giác hơi quen thuộc.

Nàng định giải thích cách phá ảo cảnh, nhưng tiếng động bốn phía bỗng dưng ngừng lại. Ánh sáng trước cửa bị che hơn nửa. Một người bước vào.

Tiếng bước chân này cũng rất kỳ lạ: lúc nhanh, lúc chậm, lúc nhẹ, lúc nặng.

Lạc Yến nghiêng đầu thì thấy một hòa thượng trẻ tuổi, dung mạo tuấn mỹ, mặc tăng phục xanh nhạt đang tiến vào.

Thiếu niên tăng nhân, đầu có giới sẹo, dáng người cao lớn, dung mạo thanh tú, ước chừng mười bảy mười tám tuổi. Nhưng nửa thân dưới của hắn trông thật dị thường. Tăng y dài che chân, nhưng sự mất cân đối vẫn lộ ra rõ ràng, đùi phải hắn thô tráng, căng phồng lớp vải mặc, còn chân trái thì tinh tế đến đáng sợ lọt thỏm trong ống quần, như thể không có gì dưới lớp vải..

Lạc Yến thầm nghĩ: Chẳng trách bước chân hắn lại kỳ quái.

Sắc mặt hắn tái nhợt, yếu ớt, ôn hòa vô hại, trên miệng thấp thoáng nụ cười ấm áp.

Nhưng đồng tử Lạc Yến co lại khi thấy rõ giữa trán hắn có đóa hoa sen đỏ thẫm.

Tiểu hòa thượng ngừng động tác kì dị, vui vẻ kêu lên, lao tới phía hắn: “Minh Không sư huynh!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play