Lạc Yến đứng sau thiếu niên, nhìn đám “thần trong miếu” dày đặc lao tới trên hành lang dài, cuồn cuộn không ngừng.

Đúng vậy, chính là lao tới giống như bầy gián tràn ra từ bốn bức tường, tiến gần về phía họ. Cảnh tượng không thua gì đợt tấn công của đám tang thi trong phim khiến da đầu nàng tê dại.

Thiếu niên trước người đỡ kiếm, ngưng tụ luồng linh lực. Một kiếm vung lên, ánh sáng trắng tung hoành bốn phía, quật bay đám “thần trong miếu” trên hành lang, chúng lập tức vỡ vụn. Vô số xác giấy khô khốc rơi lả tả trên hành lang.

Nhưng phía sau lại trồi lên hàng loạt bóng trắng, mang theo từng trận gió âm khí, lạnh lẽo rợn người.

Giết không hết, căn bản không thể giết hết nổi. “Thần trong miếu” thật sự quá đông!

Họ bị vây chặt như nêm, việc quay lại căn phòng vừa nãy giờ khó như lên trời.

“Cẩn thận.”

Thiếu niên khẽ quay đầu dặn dò nàng. Giọng hắn như dòng suối mát, nghe rất đáng tin cậy, khiến lòng nàng an ổn. Lạc Yến gật mạnh thật đầu.

Nàng trân trọng cơ hội sống sót, chỉ tiếc là thời điểm không đúng. Nàng vẫn chưa biết nên gọi thiếu niên như trích tiên này thế nào.

Đột nhiên, nàng cảm giác cạnh mình có gì đó. Tiếng “kẽo kẹt” vang lên, như xương cốt cứng nhắc cọ vào nhau.

Nàng chậm rãi quay đầu, thấy “thần trong miếu” vừa bị trích tiên chém nát đang tự vá lại cơ thể tan rã. Những vết nứt hóa thành dấu đao đỏ máu, trông càng giống tang thi hơn ban nãy.

Xuyên giáp sống lại, đây chính là phiên bản 2.0 của “thần trong miếu” được nhắc đến trong nguyên tác đây sao…

Chúng như bị sức mạnh nào đó khống chế.

Điều này nhắc Lạc Yến nhớ một chi tiết: chỉ khi yêu tăng xuất hiện, chúng mới hành động chỉnh tề, kỷ luật như vậy.

Họ bây giờ biến thành bia sống cho đám ‘“thần trong miếu”, nghĩa là người dưới lầu tạm thời an toàn. Yêu tăng thường chỉ ra tay với kẻ xâm nhập có năng lực.

“Thần trong miếu” sau khi đã tái tạo xong, lập tức nhe răng nanh lao tới trích tiên. Lạc Yến không ngồi yên nhận che chở, nàng nhặt cây gậy trên đất, trong chớp mắt chặn lại miệng nó.

Nàng vốn đã mất nhiều máu, cơ thể hư nhược run rẩy, chống một cái đã là quá sức. Vậy mà con thứ hai lại lao tới. Lạc Yến nghẹn đỏ mặt hô lên: “Công tử!”

Đúng lúc ấy, một luồng kiếm quang xanh lam lóe lên. Năm sáu “thần trong miếu” bị chém đôi một cách dễ dàng. Gậy trong tay nàng cũng đã bị chúng cắn gãy.

Nàng được một người đỡ lấy: “Cô nương có sao không?”

Lạc Yến ngẩng lên, thấy thiếu nữ áo đỏ cao gầy, tay cầm đại đao đen tuyền. Nửa mặt đeo mặt nạ vàng chạm rỗng, để lộ đôi mắt đẹp kinh hồn.

Áo đỏ, đao đen, mặt nạ vàng, mỹ nhân, mấy cụm từ này quay cuồng trong đầu, Lạc Yến lập tức nhận ra, đây là nữ chủ Triệu Tử Câm của Bích Hải Triều Sinh Các, chủ nhân danh đao Trảm Ách.

Ngay sau đó, Triệu Tử Câm hô lớn: “Hạ Trường Dực, cẩn thận sau lưng!”

Nàng ném Trảm Ách ra, chém đôi hơn chục “thần trong miếu” định đánh lén thiếu niên áo lam. Rồi nàng lại giơ tay, đao lớn ngoan ngoãn vòng trở lại tay nàng.

Lạc Yến thở phào, lo lắng trong lòng tan biến. Nam nữ chủ đến rồi! Trận pháp nàng vẽ đã thay đổi tiến độ phó bản, nhưng giờ nàng yên tâm hơn hắn, kết cục này ổn!

Còn Khương Tịch Châu đâu? Hắn có đến đây không? Trong truyện, họ phải tới ngày thứ ba mới phát hiện “thần trong miếu” chạy ra giết người uống máu, rồi trải qua ba giai đoạn gặp gỡ, quen biết, đấu đá, mới hợp thành nhóm đến Tứ Phương Thần Miếu.

Nhưng giờ không còn thời gian mà quan tâm cái này, nàng phải sống sót trước đã.

“Rốt cuộc mấy cái này là thứ gì, giết mãi không chết!” Hạ Trường Dực nhìn đám “thần trong miếu” liên tục tái hợp trên đất, nhịn không nổi phàn nàn oán trách.

Thiếu niên trích tiên lên tiếng: “Lùi vào thiện phòng đi.”

Lạc Yến nhìn cánh cửa sau đám “thần trong miếu” dày đặc, nghiêm túc nói: “Chỗ đó chúng không dám vào, quả thực là nơi an toàn nhất.”

“Các ngươi nhớ nín thở, chúng sẽ không cảm nhận được đâu,” nàng nói với Triệu Tử Câm và Hạ Trường Dực.

Vào thẳng thiện phòng, họ có thể bước tiếp sang giai đoạn mới, thảo phạt yêu tăng, nhanh chóng kết thúc phó bản.

Ngột ngạt quá! Ai hiểu nổi chứ.

Nghe Lạc Yến nói xong, ba người kia nhìn nhau, nhanh chóng điều hòa hơi thở, chậm rãi áp sát, vây nàng ở giữa. Quả nhiên, “thần trong miếu” không thấy hơi thở xung quanh liền chậm lại. Ba người hợp sức dùng đao kiếm mở đường tiến tới thiện phòng.

Cảnh tượng chấn động xuất hiện trước mắt Lạc Yến, ba người họ dựng lên một luồng sáng trắng, đẩy vào đám “thần trong miếu”. Hiệu ứng như lớp sữa chua quét lên ly thủy tinh, hoa văn hiện rõ mồn một.

Lạc Yến kinh ngạc, nhấp môi: Còn có thể làm được như vậy sao?

“Chạy mau!” Trích tiên ôm nàng lao tới thiện phòng. Bốn người vừa vào, cửa tự đóng lại, như đã chờ họ từ lâu.

Ngoài cửa, “thần trong miếu” tru lên như quỷ khóc sói gào.

Mấy người cuối cùng thở được.

Hạ Trường Dực đứng cạnh cửa, nắm chặt Thanh Giao Kiếm, hưng phấn nói: “Chúng thật sự không vào được! Cô nương, sao ngươi biết được điều này?”

“Đúng rồi, Triệu Tiên trận là ngươi vẽ à?”

Hắn vừa hỏi, hai người còn lại cũng nhìn về phía Lạc Yến. Nàng đưa tờ giấy nhăn nhúm ra, gật đầu.

Triệu Tử Câm liếc trận pháp, tò mò: “Cô nương vừa rồi không dùng linh lực tự vệ là do vẽ trận hao sức quá nhiều sao?”

Lạc Yến nghẹn lời.

Linh lực? Nàng có đâu mà dùng! Chẳng lẽ là hệ thống? Chẳng trách bị cắn bao nhiêu mà vẫn không quá đau. Nàng giơ tay nhìn qua thì thấy vết thương trên tay phải từ máu me đầm đìa ban nãy giờ chỉ còn hai dấu răng mờ, vết thương còn đang khép lại…

Nàng đoán vậy, nhưng không thể tiết lộ thông tin về hệ thống, đành thành thật thừa nhận: “Ta không có linh lực. Ta bị trấn trưởng bắt tới. Chỉ từng đọc vài kỳ văn dị sự, biết sơ cách vẽ trận. Thấy tờ giấy này, ta vẽ thử, không ngờ nó lại thật sự có hiệu quả.”

Nàng tránh nhắc tới khẩu quyết. Trận này chắc là lần đầu tiên xuất hiện, chưa có ai dùng trước nên không có gì để so sánh đúng sai.

Triệu Tử Câm đứng một bên đánh giá thiếu nữ. Nàng chỉ như mới mười sáu mười bảy, dáng người mảnh mai, tứ chi nhỏ nhắn, chỉ cao đến tai nàng. Mặt tròn thanh tú, mắt hạnh tròn xoe, ngũ quan tinh tế, búi tóc cũng đơn giản. Không phải vẻ đẹp kinh diễm, mà thanh tú đáng yêu. Sắc mặt nàng vẫn trắng bệch lại dính vài vệt máu, ngón tay khá mũm mĩm còn nét trẻ con, đôi mắt sáng trong như mặt suối trong vắt, thần thái rạng rỡ như bánh trôi gạo nếp.

Nàng thật thà nói chuyện không giống nói dối.

“Chẳng lẽ còn người thứ năm ở đây?” Triệu Tử Câm nhíu mày.

Nghe vậy, Lạc Yến nghĩ đến một cái tên, nhưng không nói. Phó bản này đúng là có người nữa, nhưng giờ mọi thứ rối loạn, nàng không dám chắc người đó xuất hiện khi nào, và ở đâu.

Hạ Trường Dực ngồi xếp bằng đối diện ba người, cười: “Chuyện này ra ngoài rồi tính.”

“Xem ra chúng ta phải cùng phá khốn cảnh này trước. Bèo nước gặp nhau, đều là có duyên. Tại hạ đến từ Thiên Môn Kiếm Tông, tên gọi Hạ Trường Dực.”

Triệu Tử Câm nghiêm mặt, nói ngắn gọn: “Bích Hải Triều Sinh Các, Triệu Tử Câm.”

“Thanh thanh tử câm*?” Hạ Trường Dực thân thiện hỏi. Sau khi phối hợp cùng chiến đấu, nàng còn cứu hắn một lần, ấn tượng của hắn với nàng đã thay đổi.

*những người trẻ tuổi đầy hoài bão, mong muốn cống hiến và tạo dựng sự nghiệp

Triệu Tử Câm gật đầu, nghiêm túc: “Đúng vậy.”

Đến lượt Lạc Yến, nàng nhàn nhạt: “Ta là Lạc Yến, dân chúng của Tứ Phương Trấn.”

Hạ Trường Dực cười trêu: “Trầm ngư lạc nhạn**?”

** một thành ngữ Trung Quốc, thường được dùng để miêu tả vẻ đẹp tuyệt sắc của người phụ nữ

Cái tên này quả thật dễ khiến người ta hiểu nhầm. Không phải lần đầu gặp tình huống như vậy, Lạc Yến kiên nhẫn cười: “Không phải. Là Lạc trong lạc thần, yến trong trời yên biển lặng.”

Nói xong, nàng vô tình đối diện ánh mắt của thiếu niên trích tiên. Trên áo bào trắng của hắn lấm tấm những vết máu, nhưng khí chất lỗi lạc lại không hề suy giảm.

Có lẽ vì nàng vẽ trận gọi hắn đến đầu tiên, Lạc Yến đặc biệt kính nể và có ấn tượng rất tốt về hắn.

Hắn vốn lặng lẽ ngồi ở góc, giờ mới chậm rãi ngẩng mắt nhìn qua. Mày rậm, mắt đen, giọng mang ý cười: “Trời yên biển lặng, tên rất hay.”

Ánh trăng lẳng lặng phủ lên hắn một tầng sáng hư ảo. Hắn nhàn nhạt: “Tại hạ vô danh tiểu tốt, là tán tu giang hồ, tên là Khương Tịch Châu.”

Giản tận hàn chi chẳng chịu héo, tịch mịch sa châu lạnh.*** Tên nghe cao ngạo, xa xăm, nhưng hợp với hình tượng hắn.

*** Dù cô đơn giữa chốn hoang vu, lòng vẫn kiên cường không chịu khuất phục.

Nhưng… Khương Tịch Châu?

Lạc Yến lòng đánh “rầm” một tiếng, như đá rơi xuống mặt hồ tĩnh lặng gợn lên từng gợn sóng lan xa.

Khương Tịch Châu… Đã đến rồi?

Hệ thống lúc này mới lên tiếng: “Chúc mừng ký chủ gặp đối tượng thực hiện nhiệm vụ.”

Khương Tịch Châu nói xong, mắt vẫn còn dừng trên người nàng. Lạc Yến cứng đờ trong một chớp mắt, mắt hạnh tròn xoe thoáng kinh ngạc, như gợn sóng trên mặt ao, dù lướt qua vẫn bị hắn tinh tế bắt được.

Nhìn hắn thêm một cái, nàng rũ mi hạ tầm mắt, lông mi khẽ rung như cánh bướm. Nàng cố ý tránh mắt hắn, tay trên đầu gối chậm rãi nắm chặt, như bánh bao nhỏ không giấu nổi chột dạ.

Sao có thể không chột dạ chứ? Nàng không biết hành động mình biểu hiện rõ đến thế à?

Nghe tên hắn, nàng liền phản ứng lại như vậy.

Khương Tịch Châu khẽ động mày, ánh mắt lướt xuống tay phải của nàng. Vết cắn từ dấu đỏ tươi giờ đã thành vòng hồng nhạt.

Giống hệt vị trí trên tay hắn, nhưng tay hắn vẫn chảy máu, dấu răng sâu hoắm.

Lạc Yến, đúng là rất thú vị.

“Nơi này có thể ngăn được chúng, chắc hẳn có huyền cơ. Chúng ta thử tìm xem,” Hạ Trường Dực nói.

Lạc Yến như trút được gánh nặng, đáp “được”, đứng dậy tránh đi, theo Hạ Trường Dực và Triệu Tử Câm tìm đồ.

Khương Tịch Châu cũng đứng lên, quay lưng lại, đi về góc khác.

Lạc Yến liếc bóng người khuất trong bóng tối, thở phào nhẹ nhõm.

Nguy hiểm thật, suýt thì không khống chế được biểu cảm. Mọi thứ quá đột ngột, chẳng cho nàng thời gian phản ứng gì cả.

Không khác gì sét đánh giữa trời quang.

Khi hắn thản nhiên tự giới thiệu bản thân, trong đầu nàng chỉ có dòng chữ chạy loạn điên cuồng “vai ác vai ác vai ác, muốn chạy muốn chạy muốn chạy…” Cứu nàng, thiếu niên lỗi lạc như trích tiên là vai ác của truyện!

Tâm tình lúc ấy phức tạp vô cùng. Với trải nghiệm ít ỏi, nàng chưa từng tiếp xúc người như Khương Tịch Châu, nên không tránh nổi căng thẳng khi đối diện với mục tiêu.

Nhưng sau một lúc bận rộn, nàng dần hồi phục tinh thần.

“Hừm” Lạc Yến thở sâu.

Nàng lấy cuốn kinh thư trên kệ, thấy hoa văn khắc trên tường gỗ. Ba thần miếu còn lại chắc hẳn ở sau đây. Nơi họ đang đứng chỉ là cánh cửa lớn.

Thỏ khôn có ba hang, yêu tăng cũng vậy.

Đột nhiên,một luồng gió thổi vào, nến trong phòng tắt hết. Bốn người dừng lại, nhìn nhau.

Cửa sổ thiện phòng đóng chặt kín mít, gió từ đâu ra?

“Đát, đát, đát…”

Tiếng mõ linh hoạt kỳ ảo vang lên sau tường gỗ.

Lạc Yến như đi lạc vào không gian khác, bị nhốt trong hộp kín, âm thanh kia ghim thẳng vào đầu nàng.

Triệu Tử Câm đỡ nàng, liên tục thử lay gọi tên nàng.

Yêu tăng đang mê hoặc họ. Nàng là người duy nhất không có tu vi và linh lực, sức chống đỡ cũng vì vậy yếu nhất.

Lạc Yến siết chặt tay, tự véo mạnh bản thân, nhưng kỳ lạ thay, nàng không hề thấy đau.

Thiếu niên bên cạnh lại liếc về phía nàng, thoáng thấy tay nàng nắm chặt. Lòng bàn tay hắn cũng tức thì đau nhói, vô tình trùng vị trí với dấu cắn. Máu lại rỉ ra, thấm ướt tay, mùi rỉ sắt nhàn nhạt lan tỏa. Hắn rũ mi nhìn nàng, mắt trầm xuống.

Nàng biết hay là không biết sự liên kết kì lạ này?

Hắn thấy Lạc Yến xé tờ trận pháp thành hai mẩu, nhét vào tai. Mắt nàng dần dần tỉnh táo lại.

Nàng không có tu vi. Khi vừa tới cứu nàng, hắn đã biết.

Lúc này, bức tường gỗ trước mặt hiện ra rõ ràng. Những họa tiết mây mù uốn lượn, biến hóa khôn lường, và các đường nét màu đỏ kéo dài từ bốn phía, hội tụ lại ở chính giữa.

Một đóa sen hồng đỏ thẫm như máu, phía dưới là ngọn lửa cháy mãnh liệt.  

“Đây là…” Hạ Trường Dực ngập ngừng. “Địa dũng kim liên?”  

“Không phải,” Khương Tịch Châu trả lời, giọng điềm đạm. “Đây là túy liên – một vật tà ám dùng để che mắt, canh giữ cửa, giấu người, vừa khéo.”  

Triệu Tử Câm nhìn thấy thứ gì đó chuyển động trên tường, định với tay chạm vào, nhưng Hạ Trường Dực nắm lấy tay nàng: “Ngươi định làm gì…”  

Khi tay nàng chạm vào hắn trong chớp mắt, Triệu Tử Câm giật mình: “Buông tay ra.”

Hai người đối mặt, bốn mắt nhìn nhau. Hạ Trường Dực bị ánh mắt hung dữ của nàng khiến hắn vội buông tay, mặt đỏ bừng như bị lửa hun nóng. Khi thấy ngón tay nàng chạm vào tường gỗ, hắn mới chợt hiểu ý nàng.  

Bức tường này là một kết giới, một cánh cửa, một bức họa đồ đằng.  

Lạc Yến nhìn qua, đại khái cũng hiểu được tình hình.  

Yêu tăng đã dẫn họ vào bẫy.  

Trong truyện, đoạn này khi bước vào cửa, tiếng mõ vang lên dồn dập như trống trận, khiến lòng người xao động. Nàng không nghe thấy tiếng mõ, nhưng lại thấy hình ảnh trên tường chuyển động. Những đường nét vẽ thành hình một vị hòa thượng, từ xa tiến lại gần. Giữa trán hắn có đóa sen, hắn mỉm cười, chậm rãi giơ tay về phía nàng.

Đây là cốt truyện nàng chưa đọc…

“Các ngươi có thấy một vị hòa thượng không?” Nàng hỏi ba người còn lại.

Triệu Tử Câm lắc đầu, Hạ Trường Dực nhíu mày. Từ phản ứng của họ, Lạc Yến hiểu ngay.

Nàng đã lo lắng từ đầu. Trong truyện, người vào phó bản đều có tu vi, pháp khí, không có kẻ tầm thường nào như nàng. Linh lực nàng có hay không cũng khó nói.

Quả nhiên, chuyện ngoài ý muốn đã xảy ra. Hình ảnh nàng thấy khác hẳn họ.

Đột nhiên, hòa thượng từ trong tranh nắm cổ tay phải nàng, nụ cười càng rộng, đáng sợ như muốn xé nàng ra.

Nàng lùi lại, vội vàng muốn tránh bức tường.

“Là yêu…”

Tăng.

Nhưng chưa nói hết, nàng bị lực mạnh kéo vào tường gỗ, rơi vào bóng tối. Nàng nghe thấy tiếng gọi vồn vã của Triệu Tử Câm và Hạ Trường Dực, nhưng tiếng gió gào thét nhanh chóng nuốt chửng âm thanh họ.

Nàng sắp thành món khai vị rồi sao?!

Nhưng nàng nhận ra tay trái của mình đã bị giữ chặt. Hương gỗ thanh lạnh thoảng qua, như hương trà xanh sau mưa, mát lành mà yên tĩnh.

Mùi hương này, nàng vừa ngửi được trên người Khương Tịch Châu.

Nàng cảm giác cổ tay trái đeo thứ gì mát lạnh như một chuỗi vòng tay.

Nhưng chưa kịp nghĩ, một lực vô hình va mạnh vào nàng. Đầu óc choáng váng, nàng ngất đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play