Khi Lạc Yến tỉnh dậy, bầu trời bên ngoài vẫn xám xịt như bị phủ một lớp sương mờ. Trong một khoảnh khắc, nàng cảm thấy dường như có ai đó đang nhìn mình từ một góc tối, ánh mắt sắc lạnh khiến lòng nàng bất an không yên. Vậy mà khi ngẩng đầu, nàng chỉ thấy một pho tượng Phật phủ đầy bụi bặm và khung cửa sổ cũ kỹ loang lổ vết thời gian.
Phật đường bây giờ vắng tanh không một bóng người.
Tiệp Phi ôm Ngụy Thanh La cùng đám Ảo Đồng đứng ở cửa, cả nhóm ngơ ngác nhìn lên không trung với ánh mắt đầy vẻ kỳ lạ. Trước mặt họ, trong sân miếu, một thiếu niên áo trắng lặng lẽ đứng thẳng, thanh trường kiếm màu lam quen thuộc lấp lánh trong tay.
Là Khương Tịch Châu.
Lạc Yến khẽ cử động cơ thể, cảm nhận được sự cứng nhắc sau một giấc ngủ dài. Nàng kéo lại chiếc áo choàng phủ trên người, rồi bước ra cửa, nàng nhìn đám người vẫn đang mang thần sắc khác thường, cất tiếng hỏi: “Bây giờ là giờ nào rồi? Chúng ta nên xuất phát chưa?”
Ngụy Thanh La đáp khẽ: “Giờ Tỵ rồi.”
Lạc Yến nghe vậy thì mày khẽ nhíu, giọng không giấu nổi ngạc nhiên: “Giờ Tỵ? Sao có thể chứ?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play