Bầu trời Lạc Thủy như bị xé toạc ra một lỗ thủng. Gió lạnh ẩm ướt rét buốt tới thấu xương tựa như một con mãnh thú âm u hung hãn cắn xé đám mây cuồn cuộn phía trước. Gió thổi liên hồi làm cửa sổ rung lên từng nhịp, rồi đập vào bệ cửa phát ra những âm thanh nhỏ vụn lẻ tẻ.
Trong căn phòng nhỏ, ba người mang ba sắc thái khác nhau lặng lẽ chìm vào tâm tư riêng. Tiêu Nương cúi đầu khóc thút thít, tiếng khóc trầm thấp như muốn trút hết mọi giọt nước mắt còn sót lại trong lòng. Hồng Liễu Oa cũng quỳ gối trên sàn, nhưng nó không mở lời cầu xin Khương Tịch Châu đi cứu Hoành Diễm. Nó hiểu rõ tình trạng của Khương Tịch Châu lúc này, vết thương vẫn đang chảy máu, thân thể suy yếu không chịu nổi. Hồng Liễu Oa không phân biệt được phương hướng, chảng nhớ nơi mình từng bị tra tấn nằm ở đâu, cũng không rõ con yêu đã cứu mình là ai. Nhưng nó nhớ rất rõ Tiêu Nương giờ đây đang tuyệt vọng trước mặt.
Khương Tịch Châu vẫn im lặng không nói một lời. Doãn Nam Tuyết là người lên tiếng trước, giọng nói mang theo sự mệt mỏi và bất đắc dĩ:
“Tiêu Nương cô nương, nếu là vài ngày trước, Khương thiếu hiệp có lẽ còn cách để giúp ngươi. Nhưng bây giờ, ngươi cũng thấy tình hình của hắn rồi đấy.”
“Toàn bộ Lạc Thủy hiện tại với Khương thiếu hiệp mà nói không khác gì một cái bẫy sát khí dày đặc không lối thoát. Lạc Yến đã ra ngoài tìm cách phá giải, sống chết thế nào còn chưa rõ. Cô nương nghĩ xem, nếu hắn còn chút sức lực nào để hành động, hắn sẽ để Lạc Yến phải mạo hiểm một mình như vậy sao?”
Doãn Nam Tuyết dịu dàng an ủi:
“Tiêu Nương cô nương, ngươi cứ từ từ, đừng vội.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play