Không ổn rồi, nàng bỗng nhiên không còn giận được nữa, thậm chí cả chút khí giận dỗi cũng chẳng còn sót lại.
Nếu như trong tiểu thuyết, chuyện này có thể kéo dài tới mấy chương lớn đầy khí thế, ngược nhau quằn quại, vậy mà nàng đây đến một chương cũng không thể thở than nổi.
Chàng thiếu niên nhận ra ánh mắt của nàng thì khẽ nghiêng đầu nhìn sang, rồi tự nhiên đưa tay lau đi vệt khoai lang đỏ dính bên khóe môi nàng, hắn nhẹ giọng hỏi: “Làm sao vậy?”
Lạc Yến không dám đối diện với ánh mắt ấy, nàng vội cụp mắt xuống lắc đầu đáp: “Không có gì, chỉ là… cơm tối nay ăn quá ngon, tay nghề của lão thái thái thật sự tuyệt vời.”
Tiệp Phi đang ăn đến hăng say, nghe được lời này liền vỗ đùi đen đét: “Còn phải nói nữa sao! Tay nghề của bà là nhất đấy!”
“Các con ăn quen khẩu bị là tốt rồi,” lão thái thái từ ái vỗ nhẹ đầu hắn, bà cười bảo: “Tập trung ăn cơm đi.”
Vị ngọt ngào dù sao cũng vẫn dễ chịu hơn vị đắng chát, huống chi khi ăn còn mang lại niềm vui sướng hân hoan khó tả, Lạc Yến kiên nhẫn chậm rãi nhấm nháp rồi ăn được kha khá món.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT