Thu Minh Nguyệt để Hồng Ngạc một mình trở về, còn nàng thì đi tới một góc yên tĩnh hơn trong hậu viện. Đó là một nơi hoang phế trong Thu phủ, rất ít người lui tới. Gió thổi làm lá rơi xào xạc, bóng dáng nàng mềm mại yêu kiều, như một tiên nữ từ Dao Trì hạ xuống trần gian.

"Đã đến rồi, sao còn phải lén lút trốn tránh?" Nàng không quay đầu, chỉ khẽ cất giọng.

Không khí im lặng trong vài giây. Sau đó, tiếng “cọt kẹt” vang lên, giống như âm thanh của bánh xe lăn chậm rãi trên mặt đất. Nàng nghi hoặc ngoảnh lại, và khi nhìn rõ người đến, cả người lập tức sững sờ tại chỗ.

Chỉ thấy trên chiếc xe lăn, một thiếu niên mặc áo bào hoa lệ ngồi yên lặng. Dung mạo hắn tựa tranh vẽ, thanh nhã mà điềm tĩnh, như một tiên nhân không nhiễm khói bụi trần gian. Chàng ngồi đó, lá rơi không tiếng động, không khí phảng phất mùi xuân mơ hồ như sương mù nơi biển cả, tô đậm ánh mắt sâu thẳm trong trẻo của hắn. Khoảnh khắc ấy, phong hoa tuyệt đại.

Thu Minh Nguyệt nhìn gương mặt thiếu niên, cảm thấy tim mình lỡ mất một nhịp. Thế gian này, hóa ra lại có một nam tử yêu nghiệt tuyệt sắc đến như vậy? Thật khiến mọi nữ nhân trên đời phải tự ti. Lần đầu tiên trong đời, nàng vì dung mạo của một người mà thất thần, thậm chí quên luôn cả việc bên cạnh thiếu niên còn có một nam nhân lạnh lùng cầm kiếm.

Ánh mắt nàng không có chút nào si mê, yêu thích hay chán ghét, mà chỉ đơn thuần là sự thưởng thức, pha lẫn một chút thương hại nhàn nhạt.

Thương hại?

Thiếu niên khẽ động lòng, nhìn thiếu nữ trước mặt, không nói lời nào.

Sau khi quan sát kỹ, Thu Minh Nguyệt mới chú ý đến nam nhân lạnh lùng đứng bên cạnh thiếu niên. Khuôn mặt quen thuộc làm nàng hơi ngạc nhiên.

"Ngài?"

Nàng dĩ nhiên còn nhớ rõ, lần đầu đặt chân đến kinh thành, ở lại đêm tại chùa Bảo Hoa, trước căn nhà nhỏ, nam nhân cầm kiếm lạnh lùng kia chính là người trước mặt này. Vậy thì… Nàng nhìn về phía thiếu niên trên xe lăn. Chẳng lẽ chàng chính là người đã lên tiếng cứu nàng khi kiếm của Thư Tuyết kề sát cổ nàng đêm đó? (Lucky x TYT)

Lãnh Tu sửng sốt, không ngờ Thu Minh Nguyệt vẫn còn nhớ cậu ta, khẽ gật đầu lễ phép.

"Thu tiểu thư."

Thu Minh Nguyệt nhíu mày, chuyển ánh nhìn sang thiếu niên ngồi trên xe lăn.

"Là nàng làm bị thương Tam tỷ ta vừa rồi?" Nàng khẳng định, không phải nghi vấn. Không trách được nàng lại thấy tiếng cười kia quen thuộc đến vậy, thì ra là chàng.

Thiếu niên im lặng gật đầu.

"Vì sao?" Nàng lại hỏi.

Thiếu niên có chút ngạc nhiên. "Vì nàng ấy vừa ức hiếp ngươi."

Thu Minh Nguyệt nhướng mày, sắc mặt có chút lạnh nhạt.

"Đừng nói với ta, ngươi vì bất tiện mà cố ý đến Thu phủ chỉ để bênh vực?" Khóe miệng nàng nở nụ cười mỉa mai. Nàng tuy không biết thân phận thiếu niên trước mắt, nhưng đoán rằng một người có thể được Thái hậu mang theo bên mình, thân phận nhất định không tầm thường. Huống chi, y phục của chàng sang trọng, cử chỉ phong thái đều toát lên khí chất cao quý của một vương tôn quý tộc. Chỉ e rằng...

Chàng dường như nhìn thấu suy nghĩ trong lòng nàng, trong ánh mắt không gợn sóng thoáng qua chút ý cười.

"Ta tên Phượng Khuynh Ly."

"Hoàng tộc Phượng gia?" Thu Minh Nguyệt bất giác thốt lên, vẻ mặt vừa ngạc nhiên, vừa như thấy điều này cũng là lẽ đương nhiên.

"Quả nhiên."

Khóe miệng Phượng Khuynh Ly khẽ nhếch, không chút ngạc nhiên trước sự lanh lợi của nàng. Hắn híp mắt, nhớ lại lần đầu gặp mặt, nàng đứng dưới chân núi, nhẹ nhàng vén váy nhảy xuống xe ngựa. Bộ váy khẽ lay động, tựa như cánh hoa rơi trong gió, tự nhiên mà linh động, thoải mái mà phóng khoáng. Chỉ một động tác đơn giản ấy, hắn đã thấy được sự kiên cường và bướng bỉnh trong xương cốt của nàng. Một nữ tử thông minh độc lập như vậy, mới có thể đối phó được với bầy sói hổ trong phủ Vinh Thân Vương. ( truyện trên app T Y T )

Chỉ trong chốc lát, Phượng Khuynh Ly đã đưa ra một quyết định nào đó trong lòng.

...

Thu Minh Nguyệt cũng hơi sững sờ, nhưng khi thấy thiếu niên với làn da trắng như tuyết ửng lên chút đỏ, đôi mắt sáng ngời lộ vẻ thẹn thùng và lúng túng, phối hợp với dung nhan tuyệt sắc yêu kiều, không khỏi khiến người ta cảm thán: Đúng là khuynh thành khuynh quốc, đẹp đẽ mê người.

“Yêu nghiệt!” Thu Minh Nguyệt lẩm bẩm một tiếng, nhưng Phượng Khuynh Ly lại nghe được.

“Nàng vừa lẩm bẩm gì vậy?”

“Không có gì.” Thu Minh Nguyệt điềm tĩnh đáp, khóe môi nhếch lên một nụ cười nhẹ mang theo chút ý trêu đùa.

“Thế tử phủ Vinh Thân vương, Phượng Khuynh Ly? Ha ha… ta sớm nên nghĩ đến là ngài rồi.” Chưa đợi Phượng Khuynh Ly kịp phản ứng, nàng bỗng đổi giọng.

“Gió xuân ấm áp, nắng vàng rực rỡ, chẳng lẽ cảnh sắc của vương phủ không bằng tiểu viện xập xệ của Thu phủ này sao? Lại còn làm phiền thế tử lặn lội đường xa đến đây.” Lời nói của nàng bình thản nhưng ẩn chứa ý mỉa mai sâu sắc. Thông minh như Phượng Khuynh Ly, làm sao không nghe ra?

Chàng mím môi, nhìn thiếu nữ trước mặt, đôi mắt sáng ngời, nụ cười dịu dàng mà không chạm đến đáy mắt. Chàng đã sớm biết nàng là người tâm tư sâu sắc, thông minh sắc sảo. Thu phủ tựa như vực sâu không đáy, chỉ e cũng không thể làm gì được nàng.

“Chuyện lần trước nàng cầu xin Hoàng thái hậu…”

Thu Minh Nguyệt ngẩn người, sau đó lập tức hiểu ra. Vinh Thân vương tuy không phải con ruột của Hoàng thái hậu, nhưng là con của em gái bà, cùng mẹ khác cha với Hoàng đế. Vì vậy, Phượng Khuynh Ly gọi Hoàng thái hậu là “Hoàng tổ mẫu” cũng không có gì lạ. Nhưng lần trước ở chùa Bảo Hoa...

“Ngài muốn nói gì?”

Đúng là một tiểu cô nương nhạy bén.

Phượng Khuynh Ly khẽ cúi đầu cười, “Ngày mười lăm tháng sau, Vương phi Trấn Nam vương sẽ tổ chức tiệc thưởng hoa tại vương phủ.” Khi giọng nói của chàng vừa dứt, một dải lụa đỏ từ trong tay áo vút ra, chính xác rơi vào tay Thu Minh Nguyệt. Còn chưa kịp xem nội dung trong thiệp mời đỏ thẫm, nàng ngẩng đầu thì bóng dáng đối phương đã không còn nữa. Chỉ còn vài chiếc lá rơi chập chờn trong không trung. Nàng thầm thở dài trong lòng, võ công của người này chỉ sợ đã đạt đến mức xuất quỷ nhập thần. Tài mạo song toàn, cao thâm khó lường, chỉ tiếc rằng…

Lắc đầu, nàng mở thiệp mời ra, bên trong viết rõ ràng lời mời của Vương phi Trấn Nam vương, mong tiểu thư Thu phủ ghé thăm vương phủ dự tiệc thưởng hoa.

Gấp thiệp mời lại, trong lòng Thu Minh Nguyệt tràn ngập suy tư. Xưa nay, những buổi tiệc thưởng hoa của các quyền quý trong kinh thành thường là cách ngầm để chọn rể. Nghe nói, Thế tử Trấn Nam vương vẫn chưa thành thân…

Khóe môi nàng nhếch lên một chút, nhưng chưa kịp cười hết, sắc mặt đã chuyển thành u ám, đôi mắt phượng lóe lên sự tức giận.

Nàng chẳng qua chỉ là một tiểu thư thứ xuất không danh tiếng, lấy gì khiến Vương phi Trấn Nam vương ưu ái? Phượng Khuynh Ly cứ thế ném cho nàng một tấm thiệp mời, rốt cuộc là có ý gì? Đến lúc đó, nàng phải giải thích thế nào?

Trong khi Thu Minh Nguyệt trong tường cầm thiệp mời bực bội không thôi, bên ngoài, Phượng Khuynh Ly ngồi trên xe lăn, khóe môi cong lên một nụ cười mãn ý.

Lãnh Tu kỳ quái nhìn chủ tử nhà mình.

“Thế tử, Vương phi Trấn Nam vương căn bản không quen biết Thu tiểu thư, chuyện này…”

Ngón tay như ngọc của Phượng Khuynh Ly lướt nhẹ trên tay vịn xe lăn, nhàn nhạt nói: “Bạch Vân gần đây đang làm gì?”

Lãnh Tu ngẩn người, dường như không theo kịp suy nghĩ của chủ tử.

Ánh mắt Phượng Khuynh Ly nhìn xa xăm, “Hắn đã mười bảy tuổi rồi, vẫn không chịu cưới vợ. Lần này, mẫu thân hắn đưa thiệp mời, chỉ sợ không để hắn tiếp tục tùy tiện nữa.”

Nhìn thấy ánh sáng hứng thú trong mắt chủ tử, khóe miệng Lãnh Tu giật nhẹ, trong lòng âm thầm thương cảm cho Phượng Khuynh Ly đã kết giao một người bạn đầy tâm cơ. Hắn thầm than, nhưng trên mặt vẫn giữ vẻ lạnh lùng.

“Chuyện Thế tử Trấn Nam vương đang làm, thuộc hạ không rõ, nhưng gần đây Đại hoàng tử thường xuyên lui tới phủ Trấn Nam vương.”

Ánh mắt Phượng Khuynh Ly u tối, ánh sáng lạnh lẽo lóe lên trong đáy mắt rồi nhanh chóng biến mất.

“Hắn cuối cùng cũng không nhịn được nữa sao? Ha ha…” Chàng cười nhạt, đôi mắt mang theo lạnh lẽo cùng nỗi bi thương khó tả.

Lãnh Tu im lặng.

Hồi lâu sau, Phượng Khuynh Ly mới nói: “Trở về thôi, giờ này thuốc chắc đã sắc xong rồi.” Biểu cảm của chàng nhạt nhẽo, nhưng đáy mắt lại hiện lên sự chán ghét và đau đớn kìm nén.

Ánh mắt Lãnh Tu trầm xuống, cúi đầu đáp: “Vâng.”

Ngón tay Phượng Khuynh Ly khẽ động, một sợi tơ đen từ trong tay chàng tràn ra, quấn lấy cành cây cao lớn. Cả người lẫn xe lăn tung mình lên không, vài lần phi thân đã biến mất không còn tung tích. Lãnh Tu nhìn những chiếc lá bị gió thổi bay, trong lòng dâng lên cảm giác tự hào. Sau đó, thân hình cậu ta lóe lên, cũng theo sát phía sau.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play