“Thuật đế vương, phải không?” Phượng Khuynh Ly khẽ nhếch môi, một nụ cười giễu cợt thoáng hiện: “Nghe nói sự diệt vong của phủ Đoan Dương Vương không thể tách rời khỏi quận chúa Mẫn Tuệ này?”
“Đúng vậy.” Lãnh Tu gật đầu: “Phủ Đoan Dương Vương và hoàng thất Hiên Viên đời đời kết thân thông gia, vì thế các quận chúa của phủ Đoan Dương Vương luôn được tự do ra vào cung đình. Đến đời của quận chúa Mẫn Tuệ, bởi vì tài mạo song toàn mà bà ta được Hiên Viên đế quân vô cùng sủng ái, gần như từ nhỏ đã được nuôi dạy trong cung, tình cảm giữa bà ta và Hiên Viên đế quân là thanh mai trúc mã.”
Thanh mai trúc mã?
Phượng Khuynh Ly không ngắt lời, nhưng khóe môi lại khẽ nhếch lên vẻ mỉa mai.
“Sau đó, Hiên Viên đế quân lợi dụng quận chúa Mẫn Tuệ để đánh cắp bản đồ quân sự của phủ Đoan Dương Vương, rồi vu cáo Vương phủ mưu phản chiếm ngôi, triệt hạ toàn bộ phủ Đoan Dương Vương trong một đêm, cùng với tất cả thế lực trong triều, không thể không nói là độc ác.”
Phượng Khuynh Ly cười nhạt: “Độc ác ư?” Chàng quay đầu nhìn Lãnh Tu, ánh mắt lạnh lùng đầy vẻ chế giễu.
“Đối với bậc đế vương, chỉ cần yêu giang sơn của họ là đủ. Tất cả những gia tộc có khả năng đe dọa ngai vàng của họ đều phải bị tiêu diệt. Những người mà họ không để tâm, so với giang sơn gấm vóc kia, chẳng qua chỉ là hạt bụi giữa biển cả mênh mông, dĩ nhiên cũng có thể hy sinh. Bởi vì trong lòng họ, không có gì quan trọng hơn chiếc ghế rồng đó. Dù rằng nó chỉ là một khối vàng lạnh lẽo. Nhưng trong lòng họ, nó mãi mãi ở trên tất cả.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT