Đại lão gia nhìn cũng đau lòng, nhất là câu nói “Thất phu vô tội hoài bích có tội” của Thu Minh Nguyệt. Thẩm thị là người ông yêu thương trong lòng, nữ nhi của nàng cũng được ông nâng niu như trân bảo. Thế nhưng, chính vì sự cưng chiều này mà Đại phu nhân sinh lòng ghen ghét, hết lần này đến lần khác bày mưu hãm hại. Nếu không phải hôm nay lão thái quân đến kịp thời, e rằng...
Ông đi qua, an ủi vỗ vỗ bả vai Thẩm thị.
“Đừng khóc, ai nói muốn cho các nàng trở về? Nàng đã vào cửa Thu gia, ta không đồng ý thì không ai có thể đuổi nàng đi.”
Thẩm thị vẫn ôm Thu Minh Nguyệt khóc, không có trả lời lại.
Đại phu nhân không vui, bà ta không để ý đến sự ngăn cản của Lý ma ma và Chu ma ma, đi lên nói: “Lão gia, người cho rằng nàng ta thật sự muốn trở về Dương Châu à? Buồn cười! Nàng ta ở Dương Châu nhiều năm như thế, khó khăn lắm mới có được danh phận, nàng ta dễ dàng từ bỏ như thế à? Người đừng để nàng ta lừa, lòng dạ của nữ nhân này thâm sâu…”
Bà ta còn muốn nói gì nữa, đã bị Đại lão gia gầm lên cắt ngang.
“Đủ rồi.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play