“Có sao đâu.” Mẹ Lâm bước đến gần rồi cầm lấy tay Trần Ái Ân rồi nhét vào lòng bàn tay cô một bao lì xì, “Ái Ân à, hôm nay nhà mẹ tới là vì muốn thương lượng chuyện của con và Kiến Quốc. Về sau, mẹ sẽ xem con như con gái ruột của mẹ, nếu Kiến Quốc dám bắt nạt con thì cứ nói với mẹ, mẹ nhất định giúp con xử lý nó.”
Bình thường trình tự là sau khi Lâm Kiến Quốc đến thăm Trần gia, sẽ dẫn Trần Ái Ân về ra mắt nhà mình, rồi mẹ Lâm sẽ cho Trần Ái Ân một bao lì xì để sửa miệng.
Nhưng do thời gian gấp rút nên không thể dựa theo trình tự đi tới đi lui được, mẹ Lâm cũng phòng hờ đem bao lì xì sửa miệng mang theo trên người luôn, lúc này vừa hay có tác dụng: “Ái Ân à, con có thể gọi một tiếng mẹ không? Mẹ rất thích nghe con gọi mẹ đó.” Kêu dì nhiều không thân thiết, kêu mẹ dễ nghe hơn biết bao nhiêu.
Trần Ái Ân nhìn qua mẹ mình, thấy bà gật đầu một cái, Trần Ái Ân mới cầm lấy bao lì xì, tuy rằng có chút thẹn thùng, nhưng vẫn là thực kiên định mà gọi một tiếng: “Mẹ.”
“Ừ!” Mẹ Lâm đáp lại một tiếng vừa to vừa rõ, bộ dạng vui mừng cứ như lần đầu tiên được người ta gọi là mẹ vậy, “Mẹ ôm Dương Dương một cái được không?” Dù mẹ Lâm đã lên chúc bà nội lâu rồi, nhưng nhìn thấy Dương Dương vẫn thèm ôm cu cậu một cái lắm.
“Dương Dương, để bà nội ôm một cái được không?” Trần Ái Ân thương lượng với thằng bé.
Không biết vì sao, Dương Dương lại trộm nhìn thoáng qua Lâm Kiến Quốc, sau đó mới duỗi tay nhỏ về phía mẹ Lâm, để bà ôm mình.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT