“Quả trứng thúi nhỏ này, cậu chính là cậu con đó.” Phỏng chừng là cảm nhận được sự ghét bỏ của Dương Dương, Trần Bảo Quốc lấy ra tinh thần để cùng chơi với thằng bé. Cánh tay hắn duỗi ra, nhấc Dương Dương từ trên mặt đất nâng lên cao rồi lại hạ xuống, cho nhóc con được chơi tàu lượn sức người.
Thường xuyên làm việc nhà nông nên cánh tay Trần Bảo Quốc rất có lực, cho dù Dương Dương hiện đã là một thằng nhóc béo ú thì hắn vẫn có thể nhấc bổng cu cậu ngon ơ.
Có lẽ là trời sinh trẻ con đều rất thích trò nâng lên hạ xuống đầy kích thích này, Dương Dương giây trước vừa ghét bỏ Trần Bảo Quốc, giây sau đã khanh khách cười to, miệng hét vang “cư cư”vô cùng phấn khích.
“Ôi, con không phải quả trứng thúi nhỏ đâu, con là quả trứng thúi bự, con có thể gọi cậu mà sao trước giờ không gọi hả?”
“Cư cư, cư cư.” Dương Dương vỗ mu bàn tay của Trần Bảo Quốc, muốn hắn tiếp tục, cu cậu còn chưa chơi đủ đâu.
Lúc mẹ Lâm đi theo mẹ Trần vào nhà, vừa hay thấy được một màn như vậy.
Mẹ Trần ngượng ngùng cười nói: “Bảo Quốc và Ái Ân nhà tôi là cùng tuổi, là anh em sinh đôi, nó vẫn còn ham chơi lắm, bà thông gia đừng để ý nó.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play