“Ma ma.” Dương Dương béo ú lại bắt đầu tìm cảm giác tồn tại, nó rõ ràng cảm nhận được rằng mỗi khi người xấu này vừa xuất hiện, ma ma đều sẽ không để ý đến nó. Dương Dương duỗi hai cánh tay ngắn ngủn ra, muốn Trần Ái Ân ôm cu cậu. Nào ngờ Lâm Kiến Quốc vươn tay một cái là đã vây khốn Dương Dương trong ngực anh: “Không phải ba đã ôm con rồi sao? Mẹ đang bận nấu cơm cho con, mẹ con mệt, ba ôm con, ngoan nào.”
Bé trai thì phải ở với ba nhiều một chút mới tốt, đừng lúc nào cũng dính rịt lấy mẹ.
Dương Dương mếu mếu cái miệng nhỏ muốn khóc.
“Khóc? Có khóc nữa mẹ cũng không ôm con đâu. Mẹ con là người phụ nữ duy nhất trong nhà đấy, hai chúng ta là đàn ông, phải bảo vệ mẹ con chứ. Con cứ bắt mẹ ôm như thế là không ngoan.” Lâm Kiến Quốc cũng không ngại Dương Dương tuổi còn nhỏ, căn bản là nghe không hiểu những cái anh đang nói.
Cái Lâm Kiến Quốc muốn cho Dương Dương biết chính là thái độ của anh, miễn cho nhóc con này ỷ vào mình nhỏ nhất nhà mà muốn gì được nấy, dễ bị chiều hư.
“Ái Ân, bé trai nuôi thả, bé gái nâng niu. Về sau em đừng quá dung túng Dương Dương, làm vậy thằng nhóc này sẽ ỷ lại.”
“Nó có thể hiểu không?” Trần Ái Ân hỏi, chưa từng kết hôn nên cô cũng không có kinh nghiệm nuôi trẻ em.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT