Lâm Kiến Quốc đâu để chút sức lực này của Dương Dương vào mắt chứ, Trần Ái Ân đã là đối tượng của anh rồi, nắm tay có một chút cũng còn cần thằng bé Dương Dương đống ý ấy hả?
Cả khuôn mặt nhỏ của Dương Dương đều nghẹn đỏ cũng không có thể gỡ được tay của Lâm Kiến Quốc ra. Nó mếu máo, hít hít mũi, mắt rưng rưng coi bộ lại sắp khóc lớn một hồi.
Trần Ái Ân rút tay mình về, nhẹ nhàng vỗ sau lưng Dương Dương: “Không khóc không khóc, Dương Dương nhà chúng ta là tiểu nam tử hán đó, không khóc nha.”
Dương Dương lập tức đổi sắc mặt, nước mắt vừa thu lại là thằng bé đã đem bàn tay mới rút về của Trần Ái Ân ôm vào trong ngực mình: “Ma, ma ma.” Ma ma, ta, ta.
Lâm Kiến Quốc tức, thằng nhóc này còn có chiêu nước mắt thích thì chảy mà thích là ngưng nữa hả, cố ý hả con?
Trần Ái Ân kinh ngạc: “Dương Dương, con kêu dì là gì?”
“Ma ma.” Dương Dương chỉ mới nói được âm có âm không, nhưng mỉm cười ngọt ngào lại thấm vào tâm phổi, cực kỳ ấm lòng người.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play