Trần Ái Ân kỳ quái mà nhìn Lâm Kiến Quốc: “Thật ra đây đều là chuyện riêng của anh, em là người ngoài, anh không nói với em em cũng không sao.”
Cô chỉ là tò mò hóng chuyện, hơn nữa lại có chút liên quan đến Dương Dương nên mới hỏi thôi.
Thật ra, Lâm Kiến Quốc không trả lời cũng không sao cả.
Lâm Kiến Quốc một bên lái xe, một bên trả lời Trần Ái Ân: “Chuyện anh cũng Ái Trạch, người nhà em còn không biết nhưng em cũng đã rõ ràng. Anh cùng Ái Trạch chỉ là anh em, anh cũng là vì giúp Ái Trạch và bạn mình mới nhận nuôi Dương Dương. Anh, Lâm Kiến Quốc, năm nay 26, quân nhân, sắp thăng lên doanh trưởng. Hiện giờ bức thiết muốn tìm một chiến hữu cách mạng, đồng chí Trần Ái Ân, em có đồng ý trở thành người một nhà với anh không?”
Trần Ái Ân mới cảm giác được một chút Lâm Kiến Quốc hình như có thả thính cô thì phải, đang còn ngờ ngợ xem có phải ảo giác của mình không, thì Lâm Kiến Quốc cứ thẳng một đường như vậy mà nói ra hết, làm cho Trần Ái Ân trợn mắt há hốc cả miệng.
Trần Ái Ân tay không ngừng nhéo nhẹ thịt mỡ trên người Dương Dương: “Anh cũng sắp thăng chức doanh trưởng, chuyện ba ruột Dương Dương cũng chẳng mấy chốc là được giải quyết. Đến lúc đó, anh muốn cưới cô gái như thế nào mà chẳng được, em chỉ là một con bé nông thôn chưa hiểu việc đời, hai ta không thích hợp. Anh hẳn là biết, với điều kiện này của mình, cô gái tốt muốn gả cho anh nhiều lắm đấy. Những người đó có thể so với em xinh đẹp hơn, thông minh hơn, học vấn so với em cũng càng tốt hơn nhiều.”
Ừm, trong sách, Lâm Kiến Quốc hình như là đã khen Từ Lệ Anh như vậy thì phải.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT