Trần Ái Ân không phản ứng, Mẹ Trần nhìn về phía Lâm Kiến Quốc: “Kiến Quốc à, Ái Ân nhà ta vốn nhát gan, cũng ngại làm quen người lạ, con nhớ thường xuyên trông nó nhé. Hơn nữa, có gì cần chú ý, nhớ nói rõ trước cho Ái Ân.”
Nhát gan?
Nghĩ đến mấy tháng trước, thời điểm lần đầu tiên anh và Trần Ái Ân chính thức gặp mặt, Trần Ái Ân không chút khách khí mà ở trên cánh tay anh tát bép bép hai cái, Lâm Kiến Quốc thầm nghĩ, anh thật sự nhìn không ra Trần Ái Ân nhát gan chỗ nào.
“Yên tâm đi, con cảm thấy Ái Ân khá tốt, sẽ không có vấn đề gì đâu.”
Mẹ Trần cũng cảm thấy con gái bà khá tốt, cười xem như tán đồng: “Ái Ân, con cùng Kiến Quốc về xem phòng ở trước đi, một đống lớn đồ lớn như vậy cứ để trong bệnh viện thì không hay lắm. Có muốn trông nom mẹ thì đem đồ về cất xong rồi lại đến cũng được mà.”
Mẹ Trần tuy lớn tuổi nhưng vẫn rất tinh tường, Lâm Kiến Quốc có chuyện muốn nói với con gái bà, mẹ Trần nhìn ra được. Đây là bệnh viện lớn, lại còn là bệnh viện quân khu nữa chứ, bà thật sự rất yên tâm. Bà bảo, nếu có chuyện gì, bà hoàn toàn có thể tìm hộ sĩ, chưa chắc đã cần con gái một tấc không rời mà canh ở một bên đâu, thực sự không cần thiết.
Phỏng chừng là được ké ánh sáng của Lâm Kiến Quốc, mẹ Trần mới nhập viện liền được phân giường, còn được bác sĩ kiểm tra qua.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT