Vì thế, cô liền ở trong ngực Lâm Kiến Quốc nhích tới nhích lui, nhích đến mức Lâm Kiến Quốc phát “hỏa” luôn rồi. Anh tránh đi cái bụng to của Trần Ái Ân, dùng tay chân kẹp cô lại: “Đừng có chọc anh, ngoan một chút.”
“Em…”
Cuối cùng, cảm giác được nhiệt độ cơ thể Lâm Kiến Quốc lại tăng lên không ít, Trần Ái Ân mới chợt nhận ra, “chọc” mà anh nói là có ý gì.
Thấy Trần Ái Ân trong ngực mình đã nằm yên trở lại, không lộn xộn nữa, trong lòng Lâm Kiến Quốc lại có chút tiếc nuối, tựa hồ như điều anh mong chờ lại không xảy ra: “Ngủ nhanh đi em.”
Nếu mà còn không chịu đi ngủ thì lúc ấy không phải là Ái Ân khó ngủ, mà sẽ đổi thành anh ngủ không được mất thôi.
Trần Ái Ân thở ra một hơi, thành thật nằm ngoan, lúc sắp mơ mơ màng màng đi vào giấc ngủ, cô đột nhiên bừng tỉnh, thông suốt. Lúc này cô mới thực sự hiển được ý tứ mà Lâm Kiến Quốc muốn nói đến.
Lâm Kiến Quốc nói bởi vì con gái là do cô sinh, cho nên anh mới thích, mới thương. Hơn nữa, anh có thương con gái thì cũng vẫn thương cô hơn. Đối với Lâm Kiến Quốc mà nói, người anh coi trọng nhất, thương nhất vẫn là cô, không phải con gái?!
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT