Đều nói con trẻ là món quà tốt nhất từ ông trời, Trần Ái Ân cũng rất thích “món quà” này, nhưng nhà mình sắp được hai món rồi, hẳn là đã đến lúc nên khống chế số lượng lại: “Lỡ như lần này em chỉ sinh được con gái, không phải con trai, về sau em không sinh nữa cũng được chứ?”
Lâm Kiến Quốc: “Đã sinh được con gái rồi thì còn sinh nữa làm gì?”
Không sinh được con gái, anh mới muốn Ái Ân đồng ý rồi hai người họ lại nỗ lực cho được một cô nhóc. Chứ có con gái, trong nhà một nam một nữ, vừa vặn ghép được thành chữ tốt (trong tiếng trung chữ hảo (tốt) được ghép từ hai chữ nam và chữ nữ), Lâm Kiến Quốc còn gì mà không vừa lòng nữa nào?
Lâm Kiến Quốc thế mà lại nghĩ thoáng được như vậy, không trọng nam khinh nữ, Trần Ái Ân cảm thấy quả nhiên mình thật sự không gả sai người. Cơ mà, Lâm Kiến Quốc không có tật xấu trọng nam khinh nữ, nhưng có thể có tật xấu trọng nữ khinh nam không đây?
“Thế lỡ mà em lại sinh cho Dương Dương một đứa em trai, em lại không muốn sinh đứa thứ hai thì anh có chịu không?”
Lâm Kiến Quốc tiếc nuối mà thở dài một hơi: “Hết thảy đều lấy suy nghĩ của em làm trọng, dù sao vẫn còn có Tiểu Hoa mà. Lâm Gia nhà chúng ta dương thịnh âm suy, cũng không còn cách nào. Anh nếu muốn thương con gái thì về sau còn thể quan tâm đến Tiểu Hoa nhiều hơn một chút vậy.”
Trần Ái Ân: “…”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT