Lâm Kiến Quốc vớt bé con Dương Dương đang quấn lấy Trần Ái Ân như bánh quai chèo lên: “Em không sợ Dương Dương theo anh sẽ quậy thành con khỉ con luôn hả?”
Lời này, Lâm Kiến Quốc ở bộ đội thường xuyên nghe thấy.
Chỉ cần vị quân tẩu nào đó mới tới mà có mang theo bé trai tùy quân, chỉ không đến một tháng, vị quân tẩu đó liền sẽ oán trách, con trai mình mới ở cùng với ba nó có mấy tuần mà đã nghịch ngợm đến nổi không quản được. Mấy cô ấy không trông cậy vào chồng mình giúp đỡ trông con, nhưng có thể đừng đem con dạy hư, gia tăng gánh nặng cho các cô ấy không hả?
Trần Ái Ân: “Làm sao có đứa bé nào không nghịch ngợm chứ? Nghịch ngợm mới bình thường, không nghịch thì không tốt. Chỉ cần đừng quậy phá quá mức thì không sao. Nếu quậy phá quá thì đưa nó cho anh xử lý luôn.”
Cô phải làm một từ mẫu nên dĩ nhiên phải để Lâm Kiến Quốc gánh vác nhiệm vụ làm nghiêm phụ rồi.
Lâm Kiến Quốc cười, đây là đem chuyện lớn đều đẩy cho anh ha. Cũng may Lâm Kiến Quốc rất thích đáp án này của Trần Ái Ân, nào có đứa bé nào không nghịch ngơm, không hiếu động chứ. Chỉ có biết cách chơi cho khéo léo vào, sau này có nhập ngũ tòng quân mới dễ nên chuyện.
“Đươc, Dương Dương mà quậy phá không nghe lời em thì cứ để anh xử lý nó. Con trai, đi nào, ba đưa con đi ngủ.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT