Rõ ràng lúc vừa mới học đi, Dương Dương cực kỳ ghét người khác ôm nó, thà rằng để cô dắt tay nó đi đường cũng không cho cô ôm. Vậy mà bây giờ khi thằng bé đã đi đường vững hơn, cũng học được cách chạy nhanh một chút thì ngược lại cứ luôn làm nũng mà muốn cô ôm. Cô đúng là ăn không tiêu nhóc con bụ bẫm khó chiều này.
“Ba ba?” Dương Dương không rõ nguyên do mà lặp lại một lần, khuôn mặt nhỏ tràn đầy nghi hoặc như đang hỏi Trần Ái Ân “Ba ba là ai, trong nhà không có ai như vậy đâu nha”.
Cũng khó trách Dương Dương không nhớ rõ Lâm Kiến Quốc. Trẻ con trí nhớ vốn không tốt, Lâm Kiến Quốc vừa đi chính là một mạch mấy tháng trời, cũng không ghé về thăm được lần nào, Dương Dương dù cho trí nhớ có tốt hơn nữa thì cũng chẳng thể nhớ được mình còn có một ông ba nữa.
Trần Ái Ân cười: “Chờ ba còn về lại dạy con nhận người sau. Đã đói chưa?”
Dương Dương sờ sờ bụng nhỏ mình, tỏ vẻ: “Bẹp bẹp.”
“Vậy đi xem bà nội hôm nay làm đồ ngon gì cho Dương Dương nhé, được không nào?”
“Vâng.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play