Thấy Lâm Nhị Bảo như con khỉ nhỏ cọ rơi giày, bò lên giường, cởi quần áo xuống rồi đắp chăn lên, Trần Ái Ân hỏi một câu: "Nhị Bảo à, ban đêm cháu có đi nhà xí không… Không phải, ban đêm cháu có muốn đi tiểu không? Cháu thích ngủ bên ngoài hay bên trong?”
Lâm Nhị Bảo nằm trong chăn, có chút hưng phấn: "Ừm, ban đêm cháu sẽ dậy đi tiểu một lần, cháu thích ngủ bên trong." Chăn của thím nhỏ mền thơm quá à.
"Vậy thì tốt, Nhị Bảo ngủ bên trong, em nhỏ ngủ bên cạnh cháu, thím nhỏ ngủ ngoài cùng, bảo vệ hai người các cháu, có được không nào?"
"Được ạ."
Nhìn thấy Lâm Nhị Bảo vui vẻ như vậy, Trần Ái Ân chỉ cảm thấy kỳ quái.
Không phải đều nói trẻ con rất bám mẹ sao, đặc biệt là những lúc trời tối như bây giờ.
Vừa nãy nghe thấy tiếng khóc của trẻ con truyền ra từ phòng mẹ chồng, cô còn tưởng rằng hai đứa nhỏ nhớ mẹ đòi về nhà nữa chứ, ai biết được lại thấy Lâm Nhị Bảo với hai hàng nước mắt còn chưa khô chạy qua phòng cô.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT