Lâm Nhị Bảo nhìn nhìn Lâm Đại Bảo, lại sờ soạng mông mình một cái, vội vàng quay qua lấy lòng Trần Ái Ân, mặt cười hiền lành: "Thím nhỏ ơi, cháu ngoan lắm, cháu chơi dây lụa với em đó, thím không đánh Nhị Bảo nha."
Trần Ái Ân cười theo: "Đúng, chỉ cần Nhị Bảo là bé ngoan, thím nhỏ sẽ không đánh Nhị Bảo đâu. Phàm là bé ngoan, thím nhỏ đều không đánh ."
Lâm Đại Bảo tổn thương: "Cho nên thím chỉ đánh cháu?"
Trần Ái Ân: "Ai chỉ đánh cháu? Thím không đánh bé ngoan, nhưng bé hư thì thìm sẽ đánh!"
Nghĩ nghĩ, Trần Ái Ân lại quay đầu giáo dục Lâm Nhị Bảo: "Nhị Bảo à, em bé còn nhỏ, ăn cái gì cũng phải từ từ. Về sau cháu thấy em đang ăn thì tuyệt đối đừng kéo em, cũng đừng dọa em, đùa em nhé. Vạn nhất đồ ăn kẹt lại trong cổ họng của em bé, nuốt không trôi, sẽ xảy ra bệnh rất nghiêm trọng đó."
Lâm Nhị Bảo không ý nghĩa của từ chết, nhưng nó hiểu từ bệnh này.
Hai tháng trước, Lâm Nhị Bảo mới bị cảm mạo nóng sốt, lúc bị bệnh rất khó chịu, Lâm Nhị Bảo đến bây giờ vẫn còn nhớ rõ cảm giác khi ấy.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT