“Đỉnh Phong cấp hai, cô cứ yên tâm, miệng vết thương của cô sẽ được chữa lành trong đêm nay”
Vân Tô nhìn cô thỉnh thoảng lại xoa mặt mình thì khóe môi của anh vô thức cong lên một đường rất nhạt.
“Vậy tốt quá rồi, lúc nãy tôi chả cảm giác được gì, bây giờ bình tĩnh lại mới thấy cả người đau điếng” Vân Tô băng bó rất nhẹ nhàng, lúc ấy cô cũng không đau như bây giờ. Biên Duyên đoán là thuốc đã thấm vào miệng vết thương rồi nên mới đau như thế.
“Cô ăn viên kẹo đi, lát nữa sẽ đến” Vân Tô nói dứt lời liền lấy ra một viên kẹo từ trong túi quần đưa cho cô.
“Cảm ơn, tôi không ngờ đoàn trưởng Chấp Băng lại có thói quen bỏ kẹo trong túi quần như thế” Biên Duyên lấy viên kẹo trong tay Vân Tô, dùng ánh mắt sâu xa liếc qua anh, cô không nhìn ra người đàn ông này lại thích ăn ngọt đến vậy, thậm chí còn vị ô mai, đúng là có trái tim thiếu nữ mà.
Vân Tô nhìn ánh mắt trêu chọc của Biên Duyên, chỉ hé miệng nhưng không nói gì. Thật ra kẹo trái cây này do Vân Tô bảo người ta tìm mua về, mỗi lần anh đến thăm An An sẽ bỏ vài viên trong túi quần, bây giờ lại tạo cơ hội cho Biên Duyên trêu chọc mình. 
“Ui, ngọt ghê!” Biên Duyên lột vỏ kẹo ra bỏ vào miệng, mùi hương hoa quả thơm mát vừa chạm vào đầu lưỡi đã tản ra. Hương vị này là kẹo được sản xuất trước mạt thế, đã qua năm năm rồi, không biết chúng hết hạn chưa nữa.
Ngọt thì ngọt đấy, nhưng viên kẹo làm má trái của cô phồng lên đụng đến miệng vết thương, dù có ngọt cũng không đè được cơn đau này. Cô chỉ đành chuyển viên kẹo sang bên má phải.
Vân Tô ngồi bên cạnh thấy Biên Duyên thỉnh thoảng nhe răng toét miệng thì chỉ biết lắc đầu rồi dựa người ra lưng ghế, bắt đầu nhắm mắt nghỉ ngơi.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play