Mưa phùn liên miên kéo dài, bầu trời xám xịt, những hạt mưa bụi bị gió lạnh thổi bay lả tả, rơi xuống mảnh đất khô cằn, bụi bặm bám trên lá cây cũng được loại bỏ, trả lại màu xanh đậm tràn đầy sức sống cho khu rừng.
Trên con đường nhựa mọc đầy rêu xanh bên rừng rậm, một chiếc xe nhà di động màu trắng sữa trông hơi cũ nát dừng ở đó, cửa sổ xe đóng chặt không nhúc nhích, nếu như không chú ý linh kiện của xe vẫn còn hoàn hảo, phía sau còn treo một chiếc váy màu xanh nhạt thì nó trông như là một chiếc xe phế thải.
“Tê…” Đúng lúc này, bên cạnh xe đột nhiên truyền đến một tiếng ưm, ngay sau đó là một loạt tiếng động nhỏ vang lên, tiếng bước chân tiến lại gần xe, một người phụ nữ với khuôn mặt tiều tụy, mái tóc rối bời hiện lên trên cửa kính xe.
“Chuyện gì đây?” Người phụ nữ kéo kéo bộ quần áo ướt đẫm, ánh mắt lướt một vòng bốn phía xung quanh xong thì bám lấy xe loạng choạng đi về phía cửa xe, tiếng lẩm bẩm chứa đầy sự tức giận và oán trách.
“Xác nhận ràng buộc, cải tạo xe.” Người phụ nữ kéo cửa xe ra bò vào, vừa xoa huyệt thái dương vừa nhìn về phía sô pha, chỉ thấy trên chiếc sô pha đơn sơ có một cậu bé khoảng hơn ba tuổi đang nằm đó, lục lại ký ức, đứa con trai hời này của cô không sao, chỉ là bị động vật biến dị ở bên ngoài dọa sợ nên mới hôn mê.
Nhìn cậu bé sắc mặt vàng vọt người gầy nhom, ngay cả lúc ngủ cũng cau mày, vẻ mặt Biên Duyên nhìn cậu bé vô cùng phức tạp, bây giờ cô rất muốn chỉ lên trời mắng to một câu, nhưng cô lại không có nhiều thời gian.
Bởi vì hệ thống nhắc nhở cô, trong vòng một phút nếu như cô không hoàn thành việc ràng buộc, vậy thì động vật biến dị vừa bị đuổi đi do hiện tượng kỳ lạ sẽ trở lại, đến lúc đó hai mẹ con người bình thường như bọn họ sẽ lập tức trở thành thức ăn của chúng.
【Ràng buộc thành công.】
【Theo hệ thống rà quét, cách ký chủ 781 mét, có một con hổ đông bắc biến dị đang tới gần, có mở hệ thống phòng ngự không?】
“Mở.” Biên Duyên nghe xong âm thầm đồng ý trong đầu.
【Mở hệ thống phòng ngự, thời gian đếm ngược bắt đầu, hệ thống phòng ngự còn lại 23 giờ 59 phút 59 giây…】
“Bắt đầu cải tạo xe.” Thấy hệ thống phòng ngự đã khởi động, Biên Duyên mới bám lấy mép giường nói, không phải cô bắt buộc phải chọn thời gian này, mà là thời gian hệ thống để lại cho cô vốn đã không nhiều lắm.