Nam Lê Đế Quân quả thực không có ý thu nhận Thanh Thần làm đồ đệ. Hắn thậm chí còn chưa gặp mặt đã thẳng thừng từ chối.
Năm đó, Phượng Đồng từng bái sư Nam Lê Đế Quân nhưng bị cự tuyệt. Giờ phút này, nghe tin Thanh Thần cũng chung số phận, nàng không khỏi cảm thấy vô cùng hả hê. Cuối cùng, Phượng Đồng bái Thanh Vô Chân Quân ở Bách Linh Sơn làm sư phụ. Bách Linh Sơn cách Vô Cực Sơn không xa, nên nàng thường xuyên qua lại tìm Phượng Lam. Lần này, vừa hay đang ở chỗ Phượng Lam thì nhận được tin Thanh Thần bị từ chối, nàng cười nói:
“Thanh Dung Đại phu nhân lần này đúng là bị vả mặt rồi. Dù gì Nam Lê Đế Quân cũng nể mặt Hỏa Phượng tộc mà thu nhận tỷ tỷ ta, còn mặt mũi Thanh Long nhất tộc, hắn lại chẳng thèm để ý.”
Phượng Lam suy nghĩ sâu xa hơn nàng, chậm rãi đáp: “Sư tôn chẳng qua cảm thấy Thanh Thần còn quá nhỏ, chứ không phải không nể mặt Thanh Long nhất tộc.”
Phượng Đồng chẳng cho là đúng, cười tủm tỉm: “Mặc kệ, dù sao đế quân không thu ta, cũng không thu Thanh Thần, ta thấy vậy là thống khoái rồi.”
Phượng Lam im lặng, ánh mắt thâm trầm, đôi mày hơi nhíu lại như đang suy tư điều gì.
Bên phía Tây Hải Long Cung, hay tin Thanh Thần bị từ chối, sắc mặt Thanh Dung tối sầm, giận đến mức không nói nên lời. Nàng cố đè nén cơn giận, không phát tác, nhưng từ đó về sau, mỗi lần triệu Thanh Thần đến, đối phương đều vô cùng cẩn trọng, không dám nói nhiều, thậm chí cả hô hấp cũng dè dặt.
Thi thoảng, Thanh Dung lại nhìn nàng hồi lâu, ánh mắt phức tạp đến mức Thanh Thần không thể nào đoán được. Chỉ đến khi thấy thần sắc Thanh Dung lộ vẻ chán ghét, xua tay cho lui, nàng mới dám nhẹ nhàng thở ra.
Trở về phòng, Thanh Thần liền ngả người xuống giường. Ngưng Châu đi tới, lo lắng nói:
“Nghe nói lần này bị từ chối là do điện hạ còn quá nhỏ. Không biết đến khi tròn mười lăm, Nam Lê Đế Quân có chịu thu nhận không?”
Thanh Thần che miệng ngáp dài, chẳng buồn đáp.
Ngưng Châu nhìn nàng mà sốt ruột: “Tiểu tổ tông, trước đây không phải ngày nào cũng mong chóng lớn để bái sư sao? Giờ lại chẳng thèm lo lắng à?”
Thấy nàng nằm xuống, vẻ mặt đầy buồn ngủ, Ngưng Châu lại lẩm bẩm: “Muốn ngủ sao? Sao trưởng thành rồi mà cứ đến mùa đông là lại lười nhác thế này?”
Thanh Thần nhắm mắt, giọng lười biếng, mềm mại lại mang theo chút uể oải:
“Không phải còn lâu sao? Ngay cả bái sư cũng bị từ chối… Ta có sốt ruột cũng vô ích.”
“Ai…” Ngưng Châu thở dài, vừa kéo chăn đắp lại ngay ngắn vừa nói: “Nghe nói Bắc Hải Long Vương cũng đã cầu tình, còn đang tìm cách xoay chuyển tình thế. Ta sẽ đi hỏi thăm xem có còn cơ hội nào không.”
Thanh Thần chỉ ậm ừ qua loa, rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Vô Cực Sơn, động phủ của Nam Lê Đế Quân.
Bạch y đầu bạc, râu dài phất phơ, Nam Lê Đế Quân đang cùng một vị thần quân trẻ tuổi đánh cờ. Người nọ khoác trường bào thêu long văn màu bạc, bên ngoài choàng một lớp ám kim, thần thái cao quý, tuấn mỹ vô song—chính là Ứng Uyên.
Dù trên danh nghĩa, Nam Lê Đế Quân là sư bá của Ứng Uyên, nhưng hai người lại kết nghĩa huynh đệ. Nơi ở của Ứng Uyên, Không Vọng Hải, cách Vô Cực Sơn không xa. Mỗi lần hồi phủ, đi ngang qua đây, hắn đều ghé thăm, cùng vị sư bá này hạ vài ván cờ như một thói quen.
Hai người vừa uống trà vừa nhàn nhã đánh cờ, đôi khi tán gẫu đôi câu. Nam Lê Đế Quân thuận miệng nhắc đến chuyện công chúa Tây Hải Long Cung bái sư.
Ứng Uyên vốn đang rũ mắt suy ngẫm thế cờ, nghe vậy liền hơi nhướng mày, hỏi:
“Tây Hải long công chúa? Là…?”
Nam Lê Đế Quân đáp:
“Chính là con gái của Tây Hải Long Vương đại phu nhân, nghe nói là công chúa thứ mười chín, một tiểu Thanh Long… Ngươi không biết đấy thôi, đệ tử Long tộc đúng là thiên phú không tệ, nhưng cái tính tình kia, tặc tặc… Dĩ nhiên, ngươi thì khác.”
Những năm gần đây, Long tộc vì hậu duệ ngày càng ít, nên long tử, long nữ đều vô cùng quý giá, được nuông chiều từ bé. Trời sinh tôn quý, lại được cưng chiều quá mức, phần lớn đều kiêu căng khó thuần. Vì vậy, rất nhiều thần quân không muốn thu nhận con cháu Long tộc làm đồ đệ.
Huống chi, nàng còn nhỏ như vậy, mới mười hai mười ba tuổi… Hắn lại không phải trông trẻ cho người ta.
Ứng Uyên cầm một quân cờ đen, đặt xuống bàn cờ, giọng điệu nhàn nhạt:
“Sẽ không. Vị tiểu công chúa này ta biết, rất ngoan, không giống mấy kẻ bướng bỉnh khác trong Long tộc.”
Nam Lê Đế Quân đang định đặt cờ, nghe vậy liền khựng lại, ngẩng đầu nhìn hắn, ngữ khí có chút kinh ngạc:
“Ngươi quen nàng?”
Ứng Uyên thản nhiên đáp:
“Đường muội trong tộc, sao lại không biết?”
Nam Lê Đế Quân không nói gì.
Hắn thầm nghĩ, Long tộc đông con nhiều cháu, Tây Hải Long Vương cũng có cả một đàn con, nhưng đâu phải ai ngươi cũng nhớ? Vậy mà giờ lại có thể nhớ rõ một tiểu công chúa mới mười hai mười ba tuổi như vậy…
Hơn nữa, nghe giọng điệu này, hình như còn có chút che chở. Ngay cả cách nói chuyện cũng mang theo vài phần nhu hòa.
Thật hiếm thấy.
Ứng Uyên từ trước đến nay lãnh tình đạm mạc, gần như là một kẻ cô độc. Hắn chẳng mấy khi đánh giá ai, càng không tùy tiện đứng ra bảo vệ ai.
Nam Lê Đế Quân liếc nhìn gương mặt lạnh nhạt như ngọc trước mặt, bất giác cảm thấy thú vị. Trong lòng thầm suy tính—xem ra vẫn nên nhận lấy vị tiểu đồ đệ này, để xem rốt cuộc là dạng tiểu long công chúa ngoan ngoãn thế nào, mà có thể khiến Ứng Uyên phá lệ như vậy.
Hai người đang đánh cờ, bỗng có đồng tử bước vào truyền lời, nói rằng có khách tới thăm.
Ứng Uyên buông quân cờ, đứng dậy:
“Lần sau ta lại đến, bồi sư bá đánh tiếp.”
"Cũng đúng." Nam Lê Đế Quân buông quân cờ, đứng dậy tiễn khách.
Vừa ra tới cửa, họ liền gặp một nữ thần trẻ tuổi đến bái phỏng.
Ứng Uyên chỉ khẽ gật đầu chào rồi sải bước rời đi. Thần nữ trẻ nhìn theo bóng dáng cao lớn của hắn dần khuất xa, mãi vẫn chưa hoàn hồn.
Nam Lê Đế Quân cười khẽ: "Đừng nhìn nữa, vị này không phải người ngươi có thể mơ tưởng."
Thần nữ trẻ đỏ mặt, nhưng vẫn lấy hết can đảm hỏi: "Vì sao chứ?"
Nam Lê Đế Quân lắc đầu, giọng điệu nửa trêu chọc nửa cảm thán:
"Vạn năm lão mộc trên Cửu Trọng Thiên, chưa từng khai hoa."
Hắn tặc lưỡi:
"Đoạn tình tuyệt ái. Ngươi có biết trên trời có bao nhiêu thần nữ, tiên tử từng vì hắn mà u sầu thất thần không?"
Thần nữ trẻ thoáng sững sờ: "Đoạn tình tuyệt ái?"
Nam Lê Đế Quân thở dài: "Ừm, không nhắc nữa, không nhắc nữa."
Thần nữ trẻ vẫn ngẩn ngơ nhìn theo bóng dáng Ứng Uyên dần biến mất, nửa tin nửa ngờ, trong lòng bất giác thở dài.
Một thần quân lạnh lùng nhưng tuấn mỹ đến vậy, chỉ một ánh mắt đã đủ khiến tim đập loạn… Vậy mà lại đoạn tình tuyệt ái sao?
Biết tin Nam Lê Đế Quân cuối cùng cũng đồng ý thu Thanh Thần làm đồ đệ, Tây Hải Long Vương vô cùng vui mừng, Thanh Dung cũng nhẹ nhõm hẳn, khuôn mặt âm trầm suốt mấy ngày qua rốt cuộc cũng giãn ra. Trước khi Thanh Thần lên đường, nàng dặn dò không ít lời, mà Thanh Thần chỉ ngoan ngoãn lắng nghe, gật đầu đồng ý.
Sau khi bịn rịn từ biệt Ngưng Châu trong nước mắt, Thanh Thần lên xe liễn của Tây Hải Long Cung, hướng thẳng đến Vô Cực Sơn.
Tới chân núi, xe dừng lại. Theo quy củ, đệ tử mới nhập môn phải tự mình leo bộ lên đỉnh Vô Cực Sơn để bày tỏ thành ý.
Vô Cực Sơn có tám nghìn bậc thang trắng muốt như tuyết, kéo dài lên tận trời cao. Thanh Thần hít sâu một hơi, từng bước từng bước chậm rãi tiến lên.
Hậu duệ thần tộc sinh ra đã có tiên thể, không cần khổ tu hay độ kiếp phi thăng như phàm nhân, nhưng để nâng cao pháp lực vẫn phải rèn luyện gian khổ. Khi còn nhỏ, pháp lực chưa mạnh, bọn họ chẳng khác gì người phàm, thân thể yếu ớt, dễ hao tổn và bị thương.
Thanh Thần từ nhỏ đã được bảo bọc quá mức, lại bị ràng buộc bởi lễ nghi, gần như chưa từng nếm trải gian khổ. Lần này phải tự mình leo tám nghìn bậc thang, đối với nàng mà nói, thực sự không dễ dàng.
Hiện tại đang vào cuối thu, sắp bước sang mùa đông, thể lực nàng kém, leo một lát lại phải dừng chân nghỉ ngơi.
May mắn thay, Vô Cực Sơn dù hiểm trở nhưng phong cảnh lại tuyệt mỹ. Tám nghìn bậc thang bạch ngọc uốn lượn giữa rừng cây phong đỏ rực, tựa như dải ngân hà vắt ngang bầu trời nhuốm sắc máu, đẹp đến nao lòng.
Không biết từ khi nào, phía trên bậc thang vang lên tiếng gió khẽ lướt qua. Vài bóng người đáp xuống, cẩn thận nhìn kỹ, đó là mấy vị tiên quân và tiên tử.
Dẫn đầu là một thiếu niên thần quân khoác bạch y, trông chừng mười bảy mười tám tuổi. Hắn vận y phục hoa lệ, đầu đội ngọc quan, dung mạo tuấn mỹ, trong ánh mắt ẩn hiện vẻ kiêu ngạo và tùy ý của tuổi trẻ.
Bọn họ nhanh chóng chú ý đến một bóng dáng mảnh khảnh màu xanh lơ đang dừng chân nghỉ ngơi trên bậc thang, không khỏi chậm bước lại, lơ lửng giữa đám mây, cúi đầu nhìn xuống.
“Ơ? Có khi nào đây là tiểu sư muội mới tới không?”
“Trông có vẻ còn rất nhỏ, mặc thanh y… Chắc hẳn là vị tiểu công chúa Thanh Long từ Tây Hải kia rồi.”
“Hì hì… Chính là vị tiểu tức phụ của Chung Ly sư huynh đây mà.”
“Nghe nói được đưa đến để bồi dưỡng tình cảm với Tứ thái tử?”
Thiếu niên thần quân áo trắng – Chung Ly Quyết – nghe vậy, vành tai thoáng đỏ lên, vẻ mặt có chút khó chịu. “Đi thôi, chúng ta còn phải đi giao nhiệm vụ.”
Một thiếu nữ vận váy vàng cam bên cạnh mỉm cười, nhẹ giọng nói: “Chung Ly sư huynh, đừng để ý đến bọn họ. Mau trở về giao nhiệm vụ đi.”
Thấy sắc mặt hắn không tốt, mấy người kia cũng lập tức im lặng, cả nhóm tiếp tục cưỡi mây bay về phía đỉnh núi.
Thanh Thần ngẩng đầu nhìn theo hướng bọn họ rời đi, rồi lại cúi xuống tiếp tục leo lên từng bậc thang.
Chung Ly Quyết vừa bay đi, vừa vô thức ngoái đầu lại.
Rừng phong đỏ rực như lửa, giữa bậc thang trắng muốt kéo dài lên tận trời, thiếu nữ khoác váy lụa mỏng màu xanh, dáng người mong manh tựa như có thể bị gió cuốn đi bất cứ lúc nào, lại đặc biệt nổi bật giữa sắc trời ráng chiều.
Tựa như một mầm non mảnh khảnh… Đặt trên giá gỗ.
Nam Lê Đế Quân tuy thu nhận đồ đệ không nhiều, nhưng suốt mấy nghìn năm qua, số lượng cũng đã lên đến ba nghìn.
Bất quá, phần lớn đều đã xuất sư, hiện giờ còn ở lại chưa xuất sư, không đến hai mươi người. Thanh Thần chính là người thứ mười chín.
Trùng hợp thay, trong hàng ngũ con cái của Tây Hải Long Vương, nàng cũng xếp vị trí thứ mười chín.
Thật đúng là một sự trùng hợp thú vị.
Thanh Thần vất vả lắm mới leo hết tám nghìn bậc thang, đứng trên đỉnh Vô Cực Sơn, ngước nhìn những tòa tiên phủ cao vời vợi ẩn hiện giữa tầng mây, rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm.
Ánh nắng chiều nơi chân trời nhuộm đỏ cả khoảng không, sắc trời dần tối.
Nàng khởi hành từ sáng sớm, giờ đây, trời đã gần chuyển sang đêm.
May mà lúc này vẫn chưa chính thức bước vào mùa đông, nếu không, với thân thể mềm yếu như bông của nàng, chưa chắc đã có thể leo hết tám nghìn bậc thang để lên tới đỉnh Vô Cực Sơn.
Bước qua sơn môn, Thanh Thần tiếp tục đi dọc theo con đường dài bên trong điện thờ.
Trên đường vô cùng yên tĩnh, hầu như không gặp ai. Chỉ có một vài con rối quét tước đang lặng lẽ làm việc, tay cầm chổi quét dọn mà không phát ra chút âm thanh nào.
Thanh Thần thử bắt chuyện với bọn chúng, nhưng rõ ràng đây chỉ là những con rối cấp thấp, ánh mắt trống rỗng, thậm chí không thể giao tiếp, chỉ biết lặp lại động tác một cách cứng nhắc.
Mãi đến khi gặp được một nữ tiên áo trắng, nàng vội vàng bước nhanh đến, khẽ cúi người chào:
“Sư tỷ mạnh khỏe. Ta là đệ tử mới nhập môn, xin hỏi, ta nên đi đâu để tìm Nam Lê Đế Quân?”
Vị nữ tiên ấy có khuôn mặt thanh tú, khí chất lạnh lùng, ánh mắt lãnh đạm lướt qua Thanh Thần từ đầu đến chân, đôi mày hơi nhíu lại.
“Ngươi là Thanh Thần?”
Thanh Thần vội gật đầu: “Đúng vậy, sư tỷ.”
“Sao lại tới muộn như vậy?”
Giọng điệu nàng ta chẳng có chút khách khí nào, lạnh lùng chẳng khác gì Thanh Dung phu nhân.
Thanh Thần theo bản năng cảm thấy có chút không thích giọng điệu này, nhưng vẫn cố nhẫn nhịn.
Trước khi rời nhà, Thanh Dung đã nhắc đi nhắc lại với nàng: “Ra ngoài phải nhường nhịn, không được gây xung đột, không cần vướng vào thị phi, không được…”
Thanh Thần âm thầm hít một hơi, mỉm cười lễ phép: “Thật xin lỗi. Phiền sư tỷ chỉ dẫn cho ta—”
“Muộn thế này rồi, sư tôn đã sớm trở về động phủ nghỉ ngơi. Ngươi ngày mai hãy đến.”
Nữ tiên áo trắng nói xong liền xoay người rời đi, không buồn quay đầu lại.
Thanh Thần đứng sững tại chỗ, nhìn khung cảnh xa lạ trước mắt, chung quanh vắng lặng, trong lòng không khỏi có chút hoang mang.