"May mà lớn lên cũng không tệ."
Trong căn phòng được bài trí tinh xảo, trang nhã, Thanh Thần ghé người trên sập, cẳng chân nhấc lên, hai gót chân trắng nõn đung đưa giữa không trung.
Cổ tay trái nàng đeo ba vòng lắc tay trân châu, trên đó gắn một chiếc ốc truyền âm nhỏ màu cam tinh xảo. Lúc này, nàng chống cằm, đôi mắt đen láy lười biếng dõi theo hình ảnh lơ lửng giữa không trung.
Ngưng Châu cũng nhìn theo hình ảnh của vị tiểu thần quân ấy.
Đó là một thiếu niên chừng mười mấy tuổi. Hắn vận y phục hoa lệ, búi tóc bằng ngọc quan, dung mạo trắng nõn, đường nét tinh xảo, giữa chân mày mang theo nét bừa bãi độc hữu của thiếu niên.
Không chỉ không xấu, mà ngay cả trong Long tộc—nơi vốn nổi tiếng về dung mạo hơn người—cũng hiếm ai sánh bằng.
"Như vậy mà chỉ có thể xem là không xấu thôi sao?" Ngưng Châu buồn cười hỏi. "Vậy trong lòng công chúa điện hạ, thế nào mới tính là đẹp?"
Thanh Thần nghiêng đầu suy nghĩ một lát, sau đó nghiêm túc đáp: "Ứng Uyên ca ca là đẹp nhất."
Ngưng Châu bật cười. Nhớ đến vị thần quân tuấn mỹ nhất Cửu Trọng Thiên, người khiến bao thần nữ và tiên tử khuynh mộ, nàng cũng không thể phản bác. "Long quân đại nhân kia đúng là hiếm có khó tìm."
Thanh Thần gật gù.
Ngưng Châu lại nói: "Nhưng dung mạo của tứ thái tử cũng đâu phải dạng thường thấy."
Tứ thái tử, tức Bắc Hải tứ thái tử Chung Ly Quyết, cũng chính là vị hôn phu của Thanh Thần.
Thanh Thần nhìn thoáng qua hình ảnh lơ lửng giữa không trung, khẽ gật đầu, thản nhiên nhận xét: "Quả thật cũng đẹp."
"Vậy công chúa điện hạ có thể yên tâm rồi chứ?" Ngưng Châu cười. "Trước đó điện hạ lo lắng thật kỳ quái, tứ thái tử dù sao cũng là Long tộc, sao có thể trông kỳ quái, ba đầu sáu tay được?"
Thanh Thần chống má, nghiêm túc đáp: "Rồng sinh chín con, mỗi con mỗi khác."
Dù gì nàng cũng có quá nhiều huynh đệ tỷ muội mang hình dạng kỳ lạ.
Ngưng Châu bật cười, lắc đầu. "Nhưng tứ thái tử là Long tộc chính thống, đã là rồng thì sao có thể xấu xí được?"
Thanh Thần không nói gì, ánh mắt dần trở nên đờ đẫn. Hình ảnh lưu lại toàn là cảnh tượng của Chung Ly Quyết, nhưng nàng không còn hứng thú xem tiếp. Ngáp một cái, nàng xoay người nằm ngửa, dụi dụi mắt, giọng nói mang theo chút uể oải: "Ta buồn ngủ quá, muốn chợp mắt một lát."
Ngưng Châu thu lại hình ảnh, hỏi nàng: "Lại mệt sao?"
Thanh Thần mí mắt trĩu nặng, lười biếng ừ một tiếng. "Có lẽ do mùa đông sắp đến rồi, cả người mềm nhũn, chẳng có chút sức lực nào."
Nếu không, hôm nay khi luyện đằng vân giá vũ, ta đã không chật vật đến thế.
Ngưng Châu đắp chăn gấm cho nàng, nhìn khuôn mặt nhỏ phấn nộn đang say ngủ, trong lòng không khỏi thắc mắc: Kỳ lạ thật, mỗi khi đến mùa đông là cả người liền vô lực, buồn ngủ không chịu nổi, rốt cuộc là chuyện gì?
Nhưng nàng cũng không nghĩ nhiều, chỉ lặng lẽ lui xuống.
Chưa ngủ được bao lâu, Thanh Thần bỗng giật mình tỉnh giấc.
Chiếc ốc truyền âm trên cổ tay đột nhiên phát sáng, ngay sau đó, một giọng nữ lạnh lùng vang lên trong phòng:
"Thanh Thần, lại đây."
Giọng nói ấy lãnh đạm đến mức không mang theo chút cảm xúc nào. Thanh Thần cực kỳ nhạy cảm với âm thanh này, bản năng sinh ra sự kính sợ, thậm chí là hoảng hốt. Gần như ngay lập tức, nàng bừng tỉnh khỏi giấc ngủ.
Nơm nớp lo sợ bò dậy, vội vàng xỏ giày, nhanh chóng chạy về sân của đại phu nhân Tây Hải Long Vương.
Chiếc ốc truyền âm thậm chí không cần nàng dùng thần thức xác nhận đã tự động truyền tin, chứng tỏ mẫu thân đã dùng thuật pháp cưỡng chế.
Tình huống này, hoặc là chuyện cấp bách, hoặc hơn phân nửa là mẫu thân đang nổi giận.
Thấp thỏm bước vào viện của đại phu nhân, nàng vừa đặt chân vào phòng, một giọng nói lạnh băng lập tức vang lên:
"Quỳ xuống."
Thanh Thần hoảng loạn ngẩng đầu. Trong phòng, trên ghế, một phụ nhân vận cung trang Tiên giới ngồi ngay ngắn.
Người ấy dung mạo đoan trang nhưng khí chất lạnh lùng như băng sương, thần sắc nghiêm nghị, cử chỉ đoan chính. Dù không có ai khác trong phòng, nàng vẫn giữ thẳng lưng, hai tay giao nhau đặt trên đùi, không chút lơi lỏng.
Đó là đại phu nhân của Tây Hải Long Vương, mẫu thân của Thanh Thần và cũng là Nhị công chúa của Thanh Long nhất tộc, Thanh Dung.
Nhìn quanh không thấy ai khác, Thanh Thần thầm thở phào nhẹ nhõm. May mắn là chỉ có mẫu thân ở đây, đám nữ tiên hầu hạ đã sớm bị đuổi ra ngoài.
"Còn đứng ngây ra đó làm gì?" Thanh Dung nhíu mày, giọng lạnh băng. "Càng lớn càng không nghe lời, có phải không? Nếu không muốn quỳ thì ra ngoài đứng ba ngày ba đêm."
So với quỳ, tất nhiên Thanh Thần thà đứng còn hơn. Nàng nhỏ giọng nói: "Mẫu thân, con sai rồi. Sau này không dám nữa." Dứt lời, liền lui ra sân, đứng phạt ngoài viện.
Tuy không rõ vì sao mẫu thân đột nhiên nổi giận, nhưng Thanh Thần cũng đoán được phần nào—chắc hẳn là chuyện nàng lén luyện đằng vân giá vũ suýt chút nữa ngã xuống bị người ta báo lại.
Bình thường nàng luôn cẩn thận, hiếm khi phạm sai lầm. Dù là chuyện nhỏ nhặt cũng bị báo lên mẫu thân, huống hồ lần này là "chuyện lớn".
Chưa đứng được bao lâu, cơn buồn ngủ đã ập đến. Thanh Thần đứng mà lắc lư, đầu gật gù, rồi cứ thế ngủ luôn tại chỗ.
Mãi đến khi có người bên cạnh không ngừng gọi, nàng mới mơ màng mở mắt, phát hiện ra Ngưng Châu đã chạy đến, đang đứng bên cạnh nàng.
Ngưng Châu cũng chịu phạt. Thấy Thanh Thần mí mắt sắp sụp xuống, cô bé bèn bắt chuyện để giúp bạn tỉnh táo.
"Giá mà ngũ điện hạ có ở đây, chắc chắn sẽ giúp công chúa cầu tình."
Thanh Thần khó nhọc nâng mí mắt, lẩm bẩm: "Ngũ ca rất bận, đừng lúc nào cũng làm phiền huynh ấy. Hơn nữa, phụ vương không thích huynh ấy, mẫu thân lại càng không. Cầu tình chưa chắc được tha, có khi còn bị trách phạt."
Ngũ ca của Thanh Thần—Liêm Chấn—không phải Long tộc, mà là Toan Nghê, con trưởng trong "chín con của rồng".
Hắn không có dung mạo tuấn mỹ trời sinh của Long tộc, chỉ có thể xem là đoan chính, nhưng vóc dáng cao lớn cường tráng, lại sở hữu thiên phú thần lực, trở thành một tướng lĩnh dũng mãnh của Thiên cung.
Trong số rất nhiều con cái của Tây Hải Long Vương, chỉ có Liêm Chấn là thân thiết với Thanh Thần hơn cả.
Hắn tính tình chất phác, đối xử chân thành, luôn kiên nhẫn trò chuyện với nàng dù nàng chỉ là một đứa trẻ. Mỗi lần trở về, hắn đều mang theo những món đồ hiếm lạ cho nàng.
Chỉ tiếc, vì không phải Long tộc nên Liêm Chấn chẳng bao giờ được Tây Hải Long Vương xem trọng, trong mắt mẫu thân nàng lại càng không đáng nhắc đến.
Ngay cả một đứa trẻ như Thanh Thần cũng dễ dàng nhận ra họ không hề thích Liêm Chấn.
Nghĩ đến đây, Thanh Thần chỉ biết thở dài như một người lớn.
Mẫu thân không thích nàng quá thân cận với bất kỳ ai không thuộc Long tộc, kể cả huynh đệ tỷ muội của nàng.
Long tộc vốn ít con, huống hồ nàng còn quá nhỏ. Đám thiếu niên, thiếu nữ trong tộc không ai muốn chơi cùng nàng, còn những đứa nhỏ đồng trang lứa thì lại sợ nàng. Cái này không dám, cái kia không được chạm vào, chẳng ai muốn gần gũi với nàng.
Nếu hôm nay không phải bị đám nhóc ấy khích tướng, nàng cũng sẽ không dại dột mà thử đằng vân giá vũ…
Cơn buồn ngủ lại ập đến, Thanh Thần mí mắt trĩu nặng, cố nhấc tay phải, véo mạnh vào cánh tay trái.
“A… Đau!” Gương mặt nhỏ nhắn trắng nõn nhăn lại như bánh bao hấp.
Cơn đau giúp nàng tỉnh táo đôi chút, nhưng chẳng mấy chóc, cơn buồn ngủ lại tràn về. Cứ thế lặp đi lặp lại vô số lần, suốt ba ngày ba đêm bị phạt đứng, chân Thanh Thần gần như tê liệt, hai cánh tay cũng bị nàng véo đến chết lặng.
Ngưng Châu ôm nàng trở về nghỉ ngơi, giữa đường, hai người tình cờ gặp Phượng Lam và Phượng Đồng.
Hai người này đều là tỷ tỷ cùng cha khác mẹ với Thanh Thần.
Thấy Ngưng Châu ôm một Thanh Thần mềm nhũn như bông từ viện của đại phu nhân đi ra, Phượng Lam và Phượng Đồng liếc nhìn nhau.
Ngưng Châu không dừng bước, chỉ khẽ nghiêng người hành lẽ với hai vị tỷ tỷ.
Thanh Thần dù mệt mỏi đến rũ rượi vẫn cố mở mắt, lễ phép chào: “Phượng Lam tỷ tỷ, Phượng Đồng tỷ tỷ.”
Phượng Lam và Phượng Đồng khẽ gật đầu, rồi để mặc hai người rời đi.
Khi họ đã đi xa, Phượng Đồng bỗng bật cười đắc ý.
Phượng Lam nhíu mày: “Tự dưng cười cái gì?”
Khóe môi Phượng Đồng cong lên: “Cứ tưởng thân là Long tộc thì oai phong lắm. Chẳng qua bị phạt đứng ba ngày ba đêm mà đã ra nông nỗi này.”
Phượng Lam liếc nàng, rồi nhìn theo bóng dáng Thanh Thần và Ngưng Châu khuất dần, lạnh nhạt hỏi: “Ngươi đi mật báo với đại phu nhân?”
Chuyện Thanh Thần bị phạt đã lan truyền khắp Tây Hải Long Cung từ lâu.
Phượng Đồng cười khẩy: “Chỉ là một bài học nhỏ thôi. Phụ vương cưng chiều nó như vậy, ta thấy bất công! Hỏa Phượng tộc chúng ta đâu thua kém gì Long tộc?”
Phượng Lam nhíu mày, giọng không vui: “Ngươi cũng biết đây chỉ là một hình phạt nhỏ, có gì đáng để đắc ý? Đừng có suy nghĩ nông cạn như vậy.”
“Thế còn có thể làm gì nữa?” Phượng Đồng bïu môi. “Dù nó có phạm lỗi gì đi nữa cũng chẳng bị phạt nặng đâu. Nó là Long công chúa tôn quý, đại phu nhân lại là mẹ ruột, ai nỡ xử trí nghiêm khắc?”
Phượng Lam không đáp.
Hai tỷ muội đi thêm một đoạn, Phượng Đồng lại đổi đề tài: “Tỷ tỷ, bái sư ở Vô Cực Sơn có thú vị không?”
Bên kia, hai tỷ muội Phượng Lam và Phượng Đồng vừa đi vừa trò chuyện về chuyện bái sư, bên này, Thanh Thần và Ngưng Châu cũng đang bàn luận về điều đó.
Ngưng Châu ôm Thanh Thần vào phòng, giúp nàng cởi giày và tất, đặt lên sập, sau đó vội vàng kiểm tra cánh tay nàng.
Nhìn những vết bầm tím hằn trên cánh tay trắng nõn, Ngưng Châu xót xa suýt rơi nước mắt. Vừa thoa thuốc, nàng vừa lẩm bẩm đầy đau lòng:
“Tiểu tổ tông, ngươi không thấy đau sao? Sao có thể tàn nhẫn với bản thân như vậy chứ?”
Thanh Thần lại chẳng mấy bận tâm. Làn da nàng trắng như tuyết, chỉ cần véo nhẹ cũng để lại dấu vết, bản thân nàng đã quen rồi. Lúc này, nàng đang nghĩ đến chuyện khác.
“Ngưng Châu, không phải Phượng Lam tỷ tỷ đã bái sư học nghệ rồi sao? Sao tỷ ấy lại về?”
“Chắc là được nghỉ nên về thăm nhà một chuyến. Ta nghe nói bọn họ cũng có ngày nghỉ.”
Thanh Thần gật đầu, im lặng một lát rồi bất chợt hỏi:
“Ta có thể bái sư không?”
Tay Ngưng Châu khựng lại giữa chừng, ngẩng đầu nhìn nàng, do dự đáp:
“Hình như không được đâu? Ta chưa từng nghe nói có ai trong Thần tộc bái sư khi còn nhỏ như vậy. Thường thì ít nhất phải mười lăm tuổi.”
Thanh Thần khẽ nhíu mày, thở dài:
“Thật muốn mau chóng lớn lên.”
Làm một đứa trẻ thật bất tiện. Nếu có thể bái sư, nàng sẽ không phải lúc nào cũng bị mẫu thân quản thúc.
Đối với thần tiên, năm tháng chẳng qua chỉ là một cái chớp mắt, nhưng trải qua vẫn thấy rất lâu.
Vì sinh sống ở nhân gian, dù là trong sông núi hay biển cả, Long tộc vẫn tính tuổi theo cách của phàm nhân. Chỉ khác ở chỗ họ sinh ra đã có tiên thể, tuổi thọ kéo dài hơn nhiều, và sau khi trưởng thành thì già đi rất chậm.
Chớp mắt đã bảy, tám năm trôi qua. Tính theo nhân gian, từ ngày ra đời đến nay, Thanh Thần đã gần mười ba tuổi.
Nàng vốn nghĩ mình còn phải đợi hai, ba năm nữa mới được bái sư, nào ngờ sinh nhật mười ba tuổi còn chưa đến, phụ vương đã vội vã sắp xếp lễ bái sư cho nàng.
Người mà nàng sắp bái làm thầy chính là sơn chủ Vô Cực Sơn – Nam Lê Đế Quân.
Sở dĩ phụ vương gấp gáp như vậy là vì năm nay, vị hôn phu của nàng – Chung Ly Quyết – đã được Nam Lê Đế Quân thu nhận làm đồ đệ.
Chung Ly Quyết đang trong độ tuổi khí huyết bừng bừng, phụ vương lo rằng khi hắn ra ngoài rèn luyện, sẽ bị nữ tử khác làm phân tâm. Vì vậy, Bắc Hải Long Vương và Tây Hải Long Vương đã bàn bạc, quyết định để Thanh Thần cũng bái sư dưới trướng Nam Lê Đế Quân.
Thứ nhất, có vị hôn thê bên cạnh giám sát, Chung Ly Quyết ít nhiều sẽ biết kiềm chế bản thân. Thứ hai, đây cũng là cơ hội để hai người bồi dưỡng tình cảm.
Thanh Thần dù sắp mười ba nhưng vóc dáng vẫn nhỏ nhắn, chỉ là cao hơn trước một chút, người vẫn thanh mảnh và non nớt. Trên gương mặt vẫn chưa mất đi nét trẻ con.
Nàng chớp đôi mắt trong veo, tò mò hỏi Ngưng Châu:
“Không phải nói ít nhất mười lăm tuổi mới có thể bái sư sao? Nam Lê Đế Quân thực sự sẽ nhận ta làm đồ đệ ư?”