Ánh tà dương cuối ngày chầm chậm lịm tắt, hắt những tia sáng yếu ớt cuối cùng xuống Bạch Ngọc Trường. Dọc đường hai hàng cây phong vẫn rực đỏ như ngọn lửa, kiêu hãnh vươn mình, nhưng lòng Thanh Thần lại trĩu nặng, chìm dần vào bóng tối.

Nàng đứng lặng giữa con đường đá trắng, do dự. Nên tiếp tục bước tới, hay quay về sơn môn, chờ đến ngày mai?

Quay về… nhưng là về đâu?

Không quay về… thì lại có thể đi đâu?

“Tiểu nha đầu, ngươi đứng giữ cửa hả?”

Giọng nói nhưng lười nhác vang lên từ phía sau.

Thanh Thần xoay người, nhìn thấy một nữ tử dáng người yêu kiều đang bước đến. Chiếc váy đỏ rực của nàng gần như hòa làm một với rừng phong hai bên đường, tựa hồ như cả người được bao phủ bởi ánh lửa. Gương mặt diễm lệ điểm xuyết nụ cười vừa quyến rũ vừa ngọt ngào.

Thanh Thần chớp chớp mắt, nhất thời không biết nên xưng hô thế nào.

Nữ tử này… không có nửa phần tiên khí. Ngược lại, trên người nàng ngập tràn một loại yêu mị tà hoặc, hoàn toàn khác biệt với những vị thần tiên Thanh Thần từng gặp.

Nàng không chắc liệu nữ tử này có phải là đệ tử dưới trướng Nam Lê Đế Quân hay không.

Đối phương khẽ nheo mắt, đôi đồng tử long lanh như có thể hút lấy linh hồn người đối diện. Nàng chăm chú quan sát Thanh Thần từ trên xuống dưới, khóe môi khẽ cong, bật cười: “Là tiểu sư muội mới đến sao?”

Thanh Thần khẽ gật đầu, do dự hỏi: “Ngươi là… sư, sư tỷ?”

Nữ tử kia bật cười, ánh mắt càng thêm ý vị: “Vậy xem ra đúng là mới tới rồi.” Nàng lại quan sát Thanh Thần một lượt, chợt cảm thán: “Ôi, đây là lần đầu tiên ta gặp một Long tộc vừa ngoan ngoãn lại nhu nhược đến thế. Thật thú vị.”

Thanh Thần đứng ngây ra, không biết nên tiếp lời thế nào.

“Ta là Xích Viện.” Nữ tử mỉm cười, giọng điệu thản nhiên nhưng ánh mắt lại như đang thăm dò. “Ngươi đứng đây ngẩn người làm gì thế?”

Thanh Thần nhẹ giọng gọi một tiếng: “Xích Viện sư tỷ.” Sau đó hơi ngập ngừng đáp: “Ta đến muộn, gặp một vị sư tỷ bảo rằng sư tôn đã về động phủ nghỉ ngơi, dặn ta ngày mai hãy quay lại.”

Xích Viện nghe vậy liền bật cười, lắc đầu chặc lưỡi: “Vậy hẳn là ngươi đã gặp Lan Nhân sư tỷ. Tính tình nàng ấy có hơi nghiêm khắc.”

Nói rồi, nàng ta tiến đến trước mặt Thanh Thần, bất ngờ đưa tay véo nhẹ má nàng, cười nói: "Sao có thể đối xử lạnh nhạt với tiểu sư muội đáng yêu như vậy chứ? Ngay cả đường đi cũng không chỉ cho người ta một câu."

Thanh Thần giật mình, hai má nóng bừng khi bị Xích Viện véo nhẹ. Nàng ngơ ngác đứng im, đôi mắt tròn xoe chớp chớp. Xích Viện thấy nàng ngốc nghếch như vậy  bật cười, kéo tay nàng: "Đi theo ta." Nàng ta lắc đầu, tặc lưỡi, "Sao lại có tiểu long công chúa đáng yêu thế này? Khác hẳn những Long tộc khác."

Thanh Thần vẫn đứng yên, chân như chôn chặt xuống đất. Xích Viện nhíu mày, sốt ruột: "Còn ngẩn người gì nữa? Muốn đứng đây chờ cả đêm? Hay tự về, mai lại leo núi?"

Thanh Thần ngước nhìn bầu trời, tà dương đã tắt, đèn lồng trên cây phong sáng lên. Nàng khẽ mỉm cười, nhìn Xích Viện: "Xin sư tỷ dẫn đường."

Xích Viện hài lòng, siết chặt tay Thanh Thần: "Ngoan lắm." Nàng ta kéo Thanh Thần đi, miệng líu lo: "Đi với sư tỷ nào." Thanh Thần rụt tay lại theo phản xạ, nhưng Xích Viện nắm chặt, nàng đành im lặng.

"Tay muội sao lạnh thế?" Xích Viện vừa đi vừa hỏi, thỉnh thoảng xoa tay Thanh Thần. "Nghe nói Long tộc tính nóng, người ấm lắm, muội đứng đó lâu bị lạnh à?"

"Không, ta từ nhỏ đã lạnh." Thanh Thần đáp.

Xích Viện ngạc nhiên: "Lạ nhỉ, Xà tộc ta cũng vậy." Thanh Thần liếc nhìn Xích Viện, thầm nghĩ: Xích Viện sư tỷ là Xà tộc.

Nàng theo Xích Viện đi dọc hành lang, rẽ mấy lần, đến một tiểu viện. Thanh Thần nhìn tiểu viện, tường đầy hoa, đủ màu sắc. Cổng treo hai đèn lồng, ánh cam vàng ấm áp, chiếu lên bảng hiệu "Bách Hương Uyển".

Nàng hỏi: "Đây là...?"

"Chỗ ta ở." Xích Viện vung tay, cổng tự mở, kéo Thanh Thần vào, cười: "Đêm nay muội ngủ đây, tối rồi, mai ta đưa muội đến chỗ đệ tử tiếp dẫn, lo chỗ ở." Nàng vừa nói vừa mở cửa phòng ngủ, kéo Thanh Thần vào.

Thanh Thần gật đầu, nhìn quanh phòng. Phòng rất giống Xích Viện. Lụa mỏng đỏ lay động theo gió đêm. Bình hoa cắm hoa tươi, lư hương tỏa khói, phòng thơm ngát. Bàn thấp có đệm hương bồ, giường chạm trổ, bàn trang điểm. Cửa sổ có sập nhỏ.

"Muội ngủ sập nhỏ nhé." Xích Viện nhìn nàng, cười: "Hay ngủ chung với tỷ?"

Thanh Thần đỏ mặt, lắc đầu: "Cảm ơn sư tỷ, ta ngủ sập nhỏ được rồi."

"Tùy muội." Xích Viện cười, lấy quần áo: "Ta ra tịnh thất tắm, muội đi cùng không?"

Thanh Thần lắc đầu, hỏi: "Không dùng thuật gột rửa sao?"

"Sao không có chút thú vui nào thế?" Xích Viện vừa đi vừa nói: "Thuật gột rửa cứ như không tắm ấy. Tắm còn được thả đồ thơm, tắm xong người thơm phức, thích lắm..."

Thanh Thần gật đầu: "Sư tỷ tắm trước đi."

Xích Viện cầm quần áo ra tịnh thất. Thanh Thần nhìn quanh phòng, ngồi xuống đệm hương bồ, ngẩn người. Lần đầu tiên nàng rời khỏi nhà, hôm nay gặp nhiều chuyện, dù hơi khúc chiết, nhưng cũng thuận lợi. Thật mới mẻ.

Thanh Thần chống cằm, suy tư mông lung, cơn buồn ngủ kéo đến nặng trĩu. "Tiểu sư muội." Giọng gọi vang lên bên tai, không biết từ lúc nào, kèm theo đó là một cái đẩy nhẹ.

Thanh Thần mơ màng mở mắt, chóp mũi thoảng hương thơm ngào ngạt, trước mặt là Xích Viện, khoác hờ áo tắm, người tỏa ra mùi hương diễm lệ.

Nàng ngơ ngác một lúc, mới nhận ra mình đang ở đâu, người trước mặt là ai. "Sao còn chưa tắm đã ngủ rồi?" Xích Viện cười khanh khách, đứng trước mặt nàng.

Thanh Thần ngẩng đầu liếc nhìn, mặt bỗng đỏ bừng. Xích Viện vừa tắm xong, người còn vương hơi nước, vạt áo trễ nải, lộ ra mảng da thịt trắng ngần, đặc biệt là vòng ngực đầy đặn, quá đỗi chói mắt.

Thanh Thần vội vàng dời mắt, nhưng không kìm được mà liếc nhìn thêm vài lần. Nàng từng gặp nhiều nữ thần, phần lớn đều đoan trang thùy mị, chưa từng thấy ai như Xích Viện.

Xích Viện bật cười khúc khích, "Tiểu nha đầu, muốn nhìn thì cứ nhìn đi, tỷ cho muội nhìn."

Mặt Thanh Thần đỏ bừng, nóng ran. Xích Viện thấy nàng thẹn thùng như vậy, càng thấy thú vị. Bộ dạng này khác hẳn những Long tộc kiêu ngạo, ương bướng mà nàng từng gặp.

Thấy má Thanh Thần đỏ ửng như muốn chảy máu, nàng cười nói, "Muội mau đi tắm đi, mang quần áo chưa?" Tiểu cô nương này còn nhỏ quá, không chịu nổi trêu chọc.

Thanh Thần gật đầu, "Mang rồi, trong túi Càn Khôn."

"Vậy muội đi tắm đi." Xích Viện nói xong, lại hỏi, "Muội tự tắm được chứ? Có cần người hầu hạ không?" Vô Cực Sơn không cho phép mang theo tùy tùng, nhưng nhiều Long tộc thường tự tạo ra vài con rối để hầu hạ.

Thanh Thần gật đầu, "Được." Dù không biết cũng phải tự học.

Nàng vào tịnh thất, loay hoay mãi mới xong. Xích Viện nửa nằm nửa tựa trên giường, ngáp dài, thấy nàng ra thì cười phá lên, "Đến xiêm y còn không mặc xong, mà cũng dám nói là biết?"

Thanh Thần cúi đầu nhìn vạt áo xộc xệch, mím môi im lặng. Xích Viện đứng dậy, tiến đến cởi vạt áo của nàng ra. Thanh Thần vội vàng che ngực.

"Che gì chứ?" Xích Viện không mấy để ý, vừa giúp nàng cài lại vạt áo, vừa nói, "Tiểu nha đầu, chưa đủ lông đủ cánh, gầy như cây giá đỗ, có gì mà xem chứ, ta còn chẳng thèm nhìn."

Mặt Thanh Thần lại đỏ bừng. Xích Viện nhìn mái tóc còn ướt của nàng, tặc lưỡi, vung tay dùng thuật làm khô tóc và quần áo, rồi nói, "Muội còn nhỏ quá, cái gì cũng không biết, nhà muội sao lại đưa muội đến đây?"

Thanh Thần cắn môi, nhỏ giọng nói, "Ta sẽ từ từ học, rồi sẽ lớn lên."

Xích Viện giúp nàng sửa soạn xong, ngáp dài, buồn ngủ nói, "Được rồi, tỷ buồn ngủ rồi, muội ngoan, đi ngủ sớm đi, mai giờ Mão phải dậy."

Thanh Thần gật đầu, "Làm sao biết giờ Mão?"

Xích Viện đã nằm xuống giường, kéo chăn đắp, giọng nói lười biếng, mềm mại, "Sẽ có tiếng chuông khánh vang lên."

Thanh Thần bò đến bên cửa sổ trên sập nằm xuống, nhớ tới điều gì đó, lại bò dậy. Xích Viện nghe thấy tiếng động, hỏi: "Tiểu nha đầu, còn không ngủ, lăn lộn gì thế?"

"Ta đi tắt đèn."

"Nằm xuống, ta làm cho." Xích Viện mắt cũng chưa mở, vung tay tắt đèn.

Thanh Thần tưởng rằng mình sẽ khó ngủ, nhưng thực tế thời tiết gần sang đông, nàng không hề gặp khó khăn gì, rất nhanh đã ngủ say. Đến sáng hôm sau, tiếng chuông khánh vang lên, nàng vẫn chưa tỉnh. Xích Viện lay nàng dậy, thấy Thanh Thần mở to mắt, nàng lẩm bẩm: "Ngươi đúng là đồ con nít, ngủ còn say hơn ta, tiếng chuông cũng không nghe thấy. Ta gọi ngươi, ngươi cũng không nghe..."

Thanh Thần vội vàng ngồi dậy, hổ thẹn nói: "Xin lỗi sư tỷ, ta ngủ say quá."

Xích Viện ngáp dài, "Mau chuẩn bị đi, chúng ta giờ Mão canh ba phải đến Lạc Phong quảng trường."

Lạc Phong quảng trường là một sân lớn hình tròn, xung quanh trồng đầy cây phong, lá phong đỏ rực rơi đầy mặt đất. Thanh Thần theo Xích Viện đến nơi, quảng trường đã tụ tập vài đệ tử. Trong đó có Phượng Lam, tỷ tỷ cùng cha khác mẹ của Thanh Thần, Lan Nhân sư tỷ lạnh lùng hôm qua, và vài đệ tử mà nàng đã gặp qua trên không trung.

Thiếu niên áo trắng kia quay đầu lại, Thanh Thần nhìn hắn, cảm thấy gương mặt này rất quen thuộc, không phải vì hôm qua gặp, mà là đã từng gặp trước đây.

"Nghe nói người đó là vị hôn phu của muội?" Xích Viện che miệng cười, "May mà muội đến sớm. Tiểu sư đệ lớn lên tuấn tú lắm, được nhiều người ái mộ đấy."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play