Có một thoáng, Đái Trường Thịnh nghi ngờ rằng, thứ Chu Chiêu đá bay trên sân đá cầu hôm ấy không phải tóc của hắn, mà chính là… lỗ tai.
Bằng không, vì sao hắn nghe mãi vẫn không hiểu Chu Chiêu đang nói cái gì.
“Ngươi nói cái gì? Đệ đệ nhà ta sao có thể là kẻ sát hại Ô Hằng? Hắn với Ô Hằng là tri kỷ chí giao, năm xưa Thần Tiêu nếu không có A Minh nhà ta, thì làm sao xưng bá Trường An? Chính A Minh mới là người nhìn ra tài năng của Ô Hằng!”
Vừa nói, hắn vừa quay đầu nhìn sang Đái Trường Minh, lại thấy sắc mặt đệ đệ mình khó coi đến cực điểm.
Trong lòng Đái Trường Thịnh dâng lên dự cảm chẳng lành, nhưng hắn vẫn cố gắng quay lại chất vấn Chu Chiêu:“Tiểu Chu đại nhân, Đình Úy Tự bắt người, cũng phải có chứng cứ.”
Chu Chiêu sải bước tới trước mặt Đái Trường Minh, thẳng tay nắm lấy cánh tay hắn, chăm chú nhìn những vết sẹo kéo dài trên da thịt.
Những vết thương này đã nhạt màu theo năm tháng, nhưng vì da hắn đen sạm, nên dấu vết vẫn rất rõ, từng đường từng đường, ngoằn ngoèo khắp cánh tay.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT