Đồng tử Đái Trường Minh co rút kịch liệt, kinh hãi tột độ nhìn về phía cửa — nơi Trần Đào đang quỳ.“Ngươi dám?!”
Chu Chiêu lại dùng ánh mắt “kẻ ngốc” quen thuộc nhìn hắn:“Hắn đã nhẫn nhục chịu đựng suốt ngần ấy năm, giữ lại bằng chứng ngươi sát hại Ô Hằng, chính là để đợi tới hôm nay. Ngươi nghĩ hắn không dám sao?”
Ngay khi Tô Trường Oanh bổ đôi năm quả cầu, để lộ từng mảnh thi thể bên trong, Chu Chiêu đã cảm thấy có gì đó bất thường.
Kẻ phân thây, khi chọn từng bộ phận để giấu vào cầu, mỗi lần chọn đều có dụng ý — cố tình để người ta nhận ra thân phận người chết chính là Ô Hằng. Hơn nữa, còn muốn người tìm ra hiểu rõ hắn đã chết ra sao.
Điều này tuyệt đối không thể là ngẫu nhiên.
Hoặc là một loại biến thái khiêu khích, hoặc chính là lời nhắn nhủ, mong rằng một ngày nào đó, bí mật trong cầu sẽ bị phơi bày.
Trần Đào run rẩy lau nước mắt, dập đầu vang dội xuống nền gạch:“Tiểu nhân tên Trần Đào, hai mươi năm trước, cùng sư phụ Giang Hạo và sư huynh Hà Tiện tới phủ Đái gia chế tác tượng da người để tuẫn táng. Ngày hoàn công, chính Đái Trường Minh đã phong kín mộ phần, chôn sống tất cả chúng tiểu nhân dưới lòng đất. Khi ấy, trong mộ có hơn ba mươi người.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play