Triệu Liên Thành vội vàng lắc đầu xua đi những suy nghĩ trong đầu.

Giang Hoãn không biết anh đang nghĩ gì, nhưng động tác lắc đầu của anh làm ảnh hưởng đến cô, thế là cô thuận miệng trách nhẹ một câu:

“Đừng động!”

Triệu Liên Thành sững người.

Giọng điệu này, bảy phần ra lệnh, ba phần dỗ dành, vậy mà anh lại không thấy phản cảm!

Anh nheo mắt, trầm giọng hỏi đầy u ám: “Giang Hoãn, đừng tưởng em lấy lòng tôi thì tôi sẽ không ly hôn.”

Giang Hoãn chẳng để tâm, tay vẫn tiếp tục lau tóc cho anh:

“Anh yên tâm, tôi nhất định sẽ ly hôn. Chúng ta đã thỏa thuận rồi, ai không ly thì là cún con!”

“Chỉ là, bây giờ anh dù sao cũng là chồng danh nghĩa của tôi, mà chúng ta còn phải sống chung bảy tháng nữa.”

“Ít nhất trong bảy tháng này, anh vẫn là người nhà.”

Sau một lúc lau tóc, tóc của Triệu Liên Thành cũng khô đi phần nào, ít nhất là không còn nhỏ nước nữa.

Giang Hoãn bỏ khăn xuống, đưa tay vuốt lại mái tóc hơi rối của anh rồi tiếp tục nói:

“Tôi không muốn ngày nào cũng căng thẳng với người nhà, sống như vậy thì chán lắm.”

“Hơn nữa, anh giúp tôi đào đất, lấy cơm cho tôi, tôi chỉ là có qua có lại thôi.”

Nói xong, cô vẩy khăn, rồi treo lại lên dây phơi, miệng vẫn không quên bồi thêm một câu:

“Tất nhiên, cũng đừng trách tôi không nhắc trước, anh đừng có yêu tôi đấy nhé!”

Triệu Liên Thành liếc cô một cái đầy chế giễu, không nói gì, lặng lẽ nằm xuống, quay lưng về phía cô rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.


 


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play