Nghĩ vậy, Bình An liền ngồi xổm xuống, nhặt mấy miếng bánh ‘tai mèo’ rơi dưới đất chưa kịp nhặt lên rồi nhét vào miệng.

“Rộp rộp, rộp rộp!”

Trong lòng cậu thầm nghĩ: Ừm, cũng ngon phết đấy! Hừ, đúng là đồ đàn bà biết hưởng thụ!

Khi Triệu Liên Thành ôm chăn gối quay về, số bánh rơi trên đất đã được nhặt sạch, Bình An thì ôm bát ngồi trước bàn ăn ngon lành.

Giang Hoàn cũng ngồi bên cạnh, cơm canh đều đã chuẩn bị xong, nhưng cô vẫn chưa động đũa.

“Sao không ăn?” Triệu Liên Thành khó hiểu.

Đây không phải lần đầu tiên. Hôm trước ăn mì, cô cũng đợi anh về rồi mới ăn.

Giang Hoàn cười nhẹ: “Đợi anh chứ sao, nào, ăn cơm đi!”

Triệu Liên Thành không hiểu vì sao cô lại cứ khăng khăng phải ăn cùng nhau, nhưng thấy cô như vậy, tâm trạng anh cũng dịu lại đôi chút.

Bình An cầm một miếng bánh ‘tai mèo’ lên, đưa cho Triệu Liên Thành:

“Ba ăn đi, ngon lắm đấy!”

Triệu Liên Thành phối hợp ăn một miếng, đúng là hương vị rất ngon. Anh ngạc nhiên hỏi Giang Hoàn:

“Em làm đấy à?”

Giang Hoàn gật đầu: “Ừ, dầu không nhiều nên chỉ làm được chừng này, định để cho Bình An ăn vặt.”

Tay Bình An khựng lại, không ngờ đây là do người phụ nữ kia làm.

Ban nãy còn cảm thấy ngon, bây giờ lại thấy… chẳng còn thơm ngon nữa!

Nhưng cậu lập tức nghĩ lại: Dù là cô ta làm, nhưng cũng là dùng tiền của ba mình. Mình nhất định phải ăn, không thể để cô ta hưởng lợi!

Lúc ăn cơm, Giang Hoàn làm bánh nướng, không biết cô làm thế nào mà bánh vừa mềm vừa thơm.

Nhưng Bình An đang thay răng, cắn bánh có hơi khó khăn.

Giang Hoàn nhanh chóng nhận ra, liền cướp lấy miếng bánh trong tay cậu, xé nhỏ rồi nhúng vào canh.

“Thế này sẽ mềm hơn. Xin lỗi nhé, dì không biết con đang thay răng. Lần sau dì sẽ làm món mềm hơn cho con!”

Bình An hừ một tiếng, liếc thấy ánh mắt nghiêm khắc của ba, cậu đành kìm nén cảm xúc, cúi đầu tiếp tục ăn.

Mặc dù tỏ vẻ không thèm, nhưng cậu phải thừa nhận, bánh nhúng canh đúng là dễ ăn hơn hẳn!

Sau bữa cơm, Bình An định chạy ra ngoài chơi thì bị Triệu Liên Thành chặn lại:

“Con cũng lớn rồi, từ hôm nay bắt đầu học chữ và đếm số đi!”

Bình An là con của ân nhân, Triệu Liên Thành không chỉ muốn cậu có cuộc sống đủ đầy, mà còn hy vọng cậu học hành tử tế, sau này công thành danh toại, như vậy mới không phụ lòng người đã gửi gắm cậu.

Nghe nói được học chữ, Bình An lập tức hào hứng.

Trẻ con mới bắt đầu học cái gì cũng nghĩ là đơn giản, tràn đầy tự tin.

Thế là, khi Giang Hoàn rửa chén xong quay lại, Bình An đã ngồi trên ghế nhỏ, tập đọc cùng Triệu Liên Thành.

“A! Chữ này đọc là A!”

“Đọc theo ba: A!” Triệu Liên Thành chỉ vào một chữ trên giấy, dạy Bình An.

Bình An ra vẻ nghiêm túc, đọc theo: “Ya!”

Triệu Liên Thành ngẩn người, không ngờ một chữ đơn giản thế này mà cũng đọc sai.

“Ba nói là ‘A’, không phải ‘Ya’!”

Bình An chớp đôi mắt ngây thơ hỏi: “Là ‘Ya’ mà?”

Triệu Liên Thành kiên nhẫn giải thích: “Là ‘A’, không phải ‘Ya’!”

Bình An bắt đầu thấy ấm ức, sợ sệt nhìn ông bố có vẻ không vui, rồi yếu ớt gọi một tiếng:

“Ya…”

Triệu Liên Thành cảm thấy tổn thương nghiêm trọng.

Là do Bình An quá ngốc, hay là do anh dạy sai?

Từ nãy đến giờ, Giang Hoàn vẫn nghe lén, cố nhịn cười, mượn cớ dọn dẹp để giấu đi biểu cảm vui vẻ.

Dù vậy, cô vẫn không nhịn được mà cười tủm tỉm.

Hai cha con cứ “A A Ya Ya” suốt một hồi lâu, Bình An vẫn không đọc đúng!

Cuối cùng, Triệu Liên Thành bỏ cuộc, chuẩn bị dạy chữ thứ hai.

Giang Hoàn thật sự không chịu nổi nữa, bèn cẩn thận hỏi:

“À… tôi có thể góp ý một chút không?”


 


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play