“Con làm gì đấy?” Giang Hoàn lớn tiếng hỏi.
Bình An hừ một tiếng đầy giận dữ: “Cô quyến rũ ba tôi!”
Giang Hoàn bật cười vì tức: “Chậu hoa lúc nãy là con ném xuống à?”
Bình An sững lại: “Chậu hoa gì?”
Cậu ngẩng đầu lên nhìn, quả nhiên trên lan can nơi cậu đứng thiếu mất một chậu hoa.
Thấy phản ứng đó, Giang Hoàn lập tức hiểu ra không phải Bình An làm.
Trẻ con không biết diễn kịch, hành động ngẩng đầu lên nhìn đã chứng minh cậu không biết gì về chuyện đó.
Lúc này, cô cũng mơ hồ hiểu ra tại sao Triệu Liên Thành nhất quyết đón Bình An về.
Đứa trẻ này mà tiếp tục ở bên đóa sen đen kia, nhất định sẽ học hư!
Buổi tối, khi Triệu Liên Thành trở về, Giang Hoàn đã làm xong bánh nướng kèm canh cải trắng.
Bình An bị Triệu Liên Thành kéo tay dẫn vào nhà, vừa vào cửa đã tức giận hừ mạnh về phía Giang Hoàn.
Triệu Liên Thành nhíu mày, cúi đầu hỏi Bình An:
“Ba đã dạy con thế nào?”
Bình An ngẩn người, ấm ức đáp:
“Phải tôn trọng người lớn, không được chửi bậy, không được làm tổn thương người khác.”
Triệu Liên Thành hài lòng gật đầu, tiếp tục hỏi:
“Vậy con đã làm thế nào? Thấy dì sao không chào hỏi?”
Bình An cắn môi, bỗng nhiên ấm ức hét lên:
“Cô ta quyến rũ ba! Cô ta là đồ đàn bà đê tiện!”
Sắc mặt Triệu Liên Thành lập tức sa sầm, cau chặt mày, giọng nói trở nên nguy hiểm:
“Ai nói với con những lời này? Con có biết ‘quyến rũ’ nghĩa là gì không? Có biết ‘đê tiện’ nghĩa là gì không?”
Bình An thấy anh tức giận, cúi đầu lí nhí: “Không… không ai dạy con, chỉ là con nghe người ta nói vậy.”
Triệu Liên Thành bực bội liếc sang Giang Hoàn, rồi nghiêm giọng bảo Bình An:
“Những lời này là thiếu tôn trọng người khác, không được nói bừa!”
Bình An khó hiểu: “Tại sao người khác nói được mà con không được? Họ nói đâu có sai!”
Mặt Triệu Liên Thành càng đen hơn: “Bây giờ con còn cãi lại ba nữa à?”
Thấy hai cha con càng nói càng căng thẳng, Giang Hoàn vội lên tiếng hòa giải:
“Thôi nào, con nít còn nhỏ, từ từ dạy dỗ. Mau lại ăn cơm đi!”
Bình An im lặng, nhưng trên mặt lộ rõ sự ngang bướng, không chịu hợp tác.
Triệu Liên Thành cố nén giận, dịu giọng nói: “Ba đi lấy chăn gối và bát đũa cho con, hai người ăn trước đi.”
Dứt lời, anh xoay người bước ra khỏi nhà.
Giang Hoàn cười tủm tỉm nhìn Bình An:
“Bình An, lại đây nào, dì làm món bánh ‘tai mèo’ cho con này, ngon lắm đấy!”
Cô bê một bát bánh chiên giòn vàng ươm, trông cực kỳ hấp dẫn.
Nhưng Bình An không thèm nhìn, còn hất thẳng bát bánh trong tay cô xuống đất, trừng mắt phẫn nộ:
“Con không ăn! Đừng có giả vờ tốt bụng! Cô lại muốn bán con đi nữa phải không?!”
Giang Hoàn không giận, chỉ cầm bát lên xem xét:
“Cái bát này cũng bền thật đấy.”
Sau đó cô ngồi xuống, chậm rãi nhặt từng miếng bánh rơi trên sàn, vừa nhặt vừa thản nhiên nói:
“Mấy món này đều do ba con bỏ tiền ra mua. Con không ăn thì dì ăn.”
“Nhưng có vài chuyện, dì cần nói rõ với con.”
“Dù con có thích hay không, dì vẫn phải ở đây một năm. Giờ còn bảy tháng nữa mới đi.”
“Nếu con chịu hợp tác, chúng ta có thể chung sống hòa bình. Dì sẽ chăm sóc con, thậm chí tâm trạng vui vẻ còn nấu đồ ngon cho con ăn. Sau bảy tháng, dì đi, ai làm mẹ kế của con cũng không liên quan đến dì.”
“Nhưng nếu con không chịu hợp tác, vậy thì dì sẽ tiêu sạch tiền ba con kiếm được, để dì sống thoải mái bảy tháng rồi rời đi.”
“Mà nếu vậy, người chịu khổ chính là ba con, vì anh ấy phải vừa đi làm, vừa lo cho con.”
“Cho nên, con có chấp nhận hay không cũng chẳng ảnh hưởng đến dì.”
Bình An sững sờ, có hơi không hiểu hết lời của Giang Hoàn, nhưng câu ‘Mấy món này đều do ba con bỏ tiền ra mua’ thì cậu hiểu.
Đúng nhỉ, đều là tiền của ba, vậy tại sao mình không ăn?