Thấy Giang Thành có vẻ muốn nói gì đó nhưng lại thôi, Triệu Liên Thành không hỏi nhiều:

“Được, lát nữa tôi đi đón nó về.”

Giang Thành lắc đầu: “Tối hãy đi, cậu không ở đó, thằng nhóc chắc chắn sẽ không chịu ngoan ngoãn nghe lời đâu.”

Triệu Liên Thành cũng có chung lo lắng. Nếu đưa về vào buổi tối, có anh ở nhà còn có thể kiềm chế được nó.

Lúc anh quay về, mì trong bát đã hơi nở.

Thấy Giang Hoàn vẫn chưa ăn, anh thắc mắc hỏi:

“Sao cô chưa ăn?”

Giang Hoàn cầm đũa lên, cười đáp: “Chờ anh cùng ăn đấy!”

Triệu Liên Thành hơi sững người, khi nghe bốn chữ “chờ anh cùng ăn”, trong lòng thoáng dâng lên một tia ấm áp.

Từ nhỏ đến lớn, anh chưa bao giờ được coi trọng trong nhà. Vì là con cả, mọi việc nặng nhọc trong nhà đều đến tay anh.

Mỗi lần làm xong việc quay về, thứ đợi anh chỉ là cơm canh thừa nguội lạnh.

Đây là lần đầu tiên trong đời có người nói với anh: “Chờ anh cùng ăn cơm.”

Tiếc rằng, sự ấm áp ấy chỉ thoáng qua rồi biến mất nhanh chóng.

“Ăn đi, mì nở hết rồi.” Anh cầm đũa lên, gắp một sợi mì bỏ vào miệng.

Sợi mì rất dai, ăn khá ngon, hương vị cũng không tệ. Không ngờ cô ấy cũng có chút tay nghề.

“Ngon không?” Giang Hoàn hỏi đầy tự hào.

Nhìn dáng vẻ cô ấy như đang chờ được khen, Triệu Liên Thành khẽ gật đầu:

“Ngon lắm! Nhưng đây có phải là trình độ nấu ăn thật của cô không?”

Giang Hoàn gãi đầu: “Không phải đâu, tôi nấu ăn ngon lắm! Chỉ tiếc là nguyên liệu trong tay không nhiều thôi.”

Triệu Liên Thành không hỏi thêm, cúi đầu tiếp tục ăn.

Anh ăn liền ba bát đầy, ngay cả nước cũng uống sạch.

Nhìn chiếc bát trống trơn, trong lòng Giang Hoàn bỗng trào lên một cảm giác thỏa mãn.

Thì ra, nhìn người khác ăn sạch bữa cơm mình nấu lại có cảm giác thành tựu đến vậy!

Ừm, sau này có thể nấu nhiều hơn một chút.

Cứ thế này, có lẽ họ có thể chung sống hòa bình suốt bảy tháng.

Sau bữa ăn, Triệu Liên Thành do dự một lát rồi nói:

“Tối nay, tôi muốn đón Bình An về.”

Giang Hoàn gật đầu: “Được thôi, anh có cần tôi đi cùng không?”

“Có điều, tôi đoán nó sẽ không chịu đi theo tôi đâu.”

Triệu Liên Thành nói: “Tôi tự đi là được. Tôi chỉ muốn xem cô có phản đối không.”

Vừa dọn dẹp chén bát, Giang Hoàn vừa đáp:

“Tôi phản đối cái gì chứ? Ở nhà này, tôi chỉ có ‘quyền cư trú tạm thời’ trong bảy tháng thôi mà. Bình An mới là chủ nhân thật sự của nơi này.”

“Nếu có ai phải rời đi, thì cũng là tôi chứ không phải nó.”

Triệu Liên Thành nhíu mày: “Tôi không có ý đó, tôi không định đuổi cô đi.”

Giang Hoàn cười trấn an: “Ừ ừ, tôi biết, tôi chỉ ví dụ thôi. Ý tôi là: Tôi không có tư cách để đuổi nó đi.”

“Hơn nữa, tôi cũng không ghét nó.”

Nghe cô nói vậy, sắc mặt Triệu Liên Thành dịu đi đôi chút.

“Bình An thích ăn gì?” Cô suy nghĩ, trẻ con dù sao cũng là trẻ con, làm chút đồ ngon để dỗ dành, có khi lại giúp xoa dịu quan hệ căng thẳng giữa họ.

Triệu Liên Thành cũng không rõ: “Chắc cái gì nó cũng ăn được, tôi chưa thấy nó đặc biệt thích món gì cả.”

Bình An tuy mang họ anh, nhưng từ khi đón về đều do Giang Tuyết chăm sóc, nên anh không hiểu rõ lắm.

Giang Hoàn trầm ngâm: “Tôi làm món ‘tai mèo’ vậy, trẻ con thường thích ăn món đó.”

Triệu Liên Thành không biết “tai mèo” là món gì, nhưng cũng không hỏi nhiều.

Sau bữa trưa, Triệu Liên Thành đi làm việc, còn Giang Hoàn chuẩn bị ngủ trưa.

Cô mơ một giấc mơ kỳ lạ—

Trong mơ, cô làm xong món “tai mèo”, định mang ra sân chiên.

Lúc đi ngang qua cửa nhà họ Giang, cô nghe thấy tiếng cãi vã giữa chị Trần và Giang Tuyết.

Không biết hai người nói gì, nhưng chị Trần tức giận đùng đùng đẩy cửa xông ra ngoài.

Vừa bước xuống lầu, bất ngờ một chậu hoa từ trên rơi xuống, đập thẳng vào đầu chị ấy.

Chị Trần ôm đầu, máu chảy đầm đìa, tức giận chửi bới om sòm rồi lao đi tìm bác sĩ!


 


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play