Trong ấn tượng của anh, lần đầu tiên gặp Giang Hoàn, tròng mắt cô ta có chút đục vàng, ngoài tham lam thì chỉ toàn là dục vọng.
Anh không quan tâm đến dung mạo của vợ mình ra sao, nhưng anh để ý đến tâm tính của đối phương.
Một người phụ nữ có nội tâm lương thiện sẽ không có ánh mắt như vậy. Nhưng vì trách nhiệm, anh chỉ có thể chấp nhận số phận.
Bây giờ dường như đã khác rồi!
Sự đục vàng trong mắt cô đã biến mất, thay vào đó là vẻ trong trẻo như nước, thậm chí còn ánh lên sự long lanh lấp lánh.
Từ khi nào cô thay đổi như vậy?
Lúc này, Giang Tuyết mở cửa bước ra, vừa nhìn liền thấy ngay cảnh tượng trong sân.
Trong mắt cô ta, hình ảnh hai người – một người ngẩng đầu lau mặt đối phương, một người cúi đầu thất thần – đã biến thành cảnh tượng: Một người nâng tay vuốt ve má người kia đầy thâm tình! Một người cúi đầu chăm chú nhìn người mình yêu, ánh mắt chan chứa tình cảm!
Cảnh tượng này khiến mắt Giang Tuyết đau nhói, ngay cả lồng ngực cũng không khỏi co thắt lại.
Lúc này, Bình An cũng đi theo ra ngoài, thấy Giang Tuyết đứng yên bất động, cậu bé tò mò kéo kéo vạt áo cô ta:
“Dì Tuyết, dì sao vậy?”
Giang Tuyết mắt đỏ hoe, nhìn Bình An nói: “Bình An, người phụ nữ đó đang quyến rũ ba con!”
Bình An sững người, ngẩng đầu nhìn sang, quả nhiên thấy cảnh trong sân.
Cậu bé lập tức nổi giận: “Người đàn bà xấu xa dám dụ dỗ ba con, con sẽ đi đánh cô ta!”
Nói rồi liền định lao xuống.
Nhưng Giang Tuyết vội ngăn lại: “Khoan đã! Bây giờ con ra ngoài, ba con chắc chắn sẽ không vui đâu!”
“Đừng vội, yên tâm, cô ta sẽ không vui vẻ được lâu đâu!”
Bình An nhíu mày, dù trong lòng rất khó chịu, nhưng vẫn ngoan ngoãn im lặng.
Đúng lúc này, cửa phòng mở ra, Giang Thành bước ra ngoài.
“Anh, anh sắp đi rồi à?” Giang Tuyết vội lên tiếng chào hỏi.
Giang Thành khẽ ừ một tiếng, ánh mắt phức tạp quét qua người Giang Tuyết, rồi lại nhìn sang Bình An, đưa tay xoa đầu cậu bé, sau đó bước đi.
Thấy Giang Thành không nói gì, Giang Tuyết mới thở phào nhẹ nhõm.
Trong sân, khi Giang Thành đi ngang qua, Giang Hoàn đã vớt xong mì, đang cúi xuống lấy mì ra thì Giang Thành gọi Triệu Liên Thành đi.
“Lão Triệu, tôi thấy em dâu bây giờ cũng không tệ, ít nhất là biết sống đàng hoàng rồi.”
Triệu Liên Thành chỉ ậm ừ một tiếng, định nói gì đó nhưng lại thôi.
Giang Thành dường như hiểu suy nghĩ của anh, lên tiếng an ủi:
“Có lẽ cô ấy đã biết sai rồi. Con người ai cũng có tình cảm, chỉ cần anh đối xử tốt với cô ấy một chút, biết đâu cô ấy sẽ cảm động mà quay đầu làm lại?”
Triệu Liên Thành trầm mặc.
Anh không phải vì không có tình cảm mà chán ghét Giang Hoàn, mà là vì cô ta không thể sửa được thói cờ bạc và tâm địa bất chính.
Chỉ cần một trong hai điều này thôi anh cũng không thể chấp nhận, huống hồ cô ta lại có cả hai!
Quay đầu làm lại ư? Nói dễ hơn làm!
Giang Thành tiếp tục: “Thế này đi, tối nay anh đưa Bình An về đi!”
Triệu Liên Thành nhíu mày: “Nó gây rắc rối gì cho anh à?”
Giang Thành lắc đầu: “Không phải. Nếu có thể, tôi còn muốn nuôi thằng bé cả đời ấy chứ!”
“Chỉ là…”
Có một chuyện anh khó nói ra, đó là anh phát hiện ra em gái mình không dạy Bình An điều gì tốt đẹp cả.
Những lời Giang Tuyết nói với Bình An lúc nãy, anh đều nghe thấy rõ mồn một.
Cộng thêm chuyện hôm qua Tham mưu Trần kể về việc Giang Tuyết ly gián người khác, điều này đã gióng lên một hồi chuông cảnh tỉnh với anh.
Anh đã quyết định sẽ đưa em gái về quê, nhưng chuyện này còn cần bàn bạc với gia đình.
Mà em gái anh chắc chắn sẽ không chịu về, nên làm thế nào để thuyết phục cô ta cũng là một vấn đề nan giải.
Trong thời gian này, nhất định không thể để cô ta tiếp tục tiếp xúc với Bình An nữa.
Bình An là một đứa trẻ ngoan, không thể để Giang Tuyết làm hư nó được.
Giang Thành là một chính ủy giỏi, làm công tác tư tưởng cho binh lính không thành vấn đề, nhưng với em gái ruột của mình thì lại hoàn toàn bó tay.
Vậy nên, điều duy nhất anh có thể làm là đưa cô ta về quê.