Hứa Chính Lan quay đầu nhìn về phía Hứa Phù Thanh, khẽ cười, trên mặt không hề có một chút xấu hổ hay bối rối khi bị bắt gặp, ung dung nói:
“Ta thì có thể làm gì chứ? Hôm nay đến đây… chỉ là để chúc phúc cho hai người các ngươi một câu thôi.”
Nói đến đây, hắn khựng lại một chút, rồi chẳng rõ vì sao lại bổ sung thêm một câu:
“Bằng thân phận thúc phụ của ngươi.”
Câu nói ấy không hiểu sao lại mang theo một hương vị khó gọi thành lời, khiến người ta không đoán ra được dụng ý thật sự là gì. Tạ Ninh không kìm được rùng mình, căn bản không rõ rốt cuộc Hứa Phù Thanh đã nghe được bao nhiêu trong cuộc đối thoại giữa nàng và Hứa Chính Lan, hay là hắn… thật sự chẳng quan tâm. Môi trắng bệch hơi mấp máy, nàng gọi một tiếng:
“Tiểu phu tử.”
Hứa Phù Thanh bước qua Hứa Chính Lan đang đứng giữa hai người, lập tức đi thẳng về phía nàng. Gương mặt hắn lạnh nhạt, không nhìn ra bất kỳ cảm xúc gì. Đầu ngón tay trắng trẻo của hắn chẳng chút kiêng dè mà đặt lên đôi môi không chút huyết sắc của nàng, như thể hoàn toàn không hay biết chuyện gì vừa xảy ra, nhẹ nhàng hỏi:

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play