Tạ Ninh đã ngủ mất rồi. Có thể là do vừa mới trải qua quá nhiều chuyện một lúc, mệt mỏi, cũng có thể là vì không quen ngửi thấy mùi máu tươi nồng nặc, khiến nàng cảm thấy choáng váng. Nàng cũng không nhớ rõ mình rốt cuộc có trả lời câu hỏi kia của Hứa Phù Thanh hay không.
Khi tỉnh lại, bọn họ đã không còn ở Lâm phủ nữa. Hình như là đang ở một khách điếm trong thành Tây Kinh, trong phòng chỉ có một mình Tạ Ninh. Nàng ngồi trên giường ngây ra một lúc, thầm nghĩ, cũng không biết đã trôi qua bao nhiêu ngày.
Sau đó, Tạ Ninh nhìn thấy bên giường đặt một chậu nước, liền dụi mắt, mang giày vào, rồi đi rửa mặt. Vừa mới rửa mặt xong thì đã nghe thấy bên ngoài vang lên từng đợt tiếng ồn ào. Tưởng rằng có thể phớt lờ, nhưng không được, nàng tiện tay cầm lấy một mảnh vải bố trắng đặt ở mép bồn lau mặt qua loa, rồi bước đến cửa sổ, tò mò mở ra xem thử.
Âm thanh là truyền vào từ phía cửa sổ bên này. Mở cửa sổ ra, ánh nắng tràn ngập chiếu vào, Tạ Ninh mới phát hiện phòng này ở lầu hai, mà ngay bên dưới cửa sổ là một con phố náo nhiệt. Có nha dịch đang dán một thứ gì đó lên bảng bố cáo treo ở đó.
Dân chúng bàn tán xôn xao, miệng năm miệng mười không phải chuyện gì khác, mà chính là việc hai ngày trước toàn bộ Lâm phủ bị diệt môn. Tạ Ninh mặt không đổi sắc, lặng lẽ lắng nghe.
Thì ra nàng đã ngủ suốt hai ngày, cũng không phải ngắn. Đột nhiên nàng nhớ tới Hứa Phù Thanh từng hạ tình cổ lên người mình… Có thể nào chuyện này có liên quan đến nó?
Tần Xu vốn không có lý do gì để lừa nàng. Tạ Ninh dù không dám tin tưởng hoàn toàn, nhưng cũng đã có đến bảy tám phần tin vào lời Tần Xu. Trong lòng rối ren, nàng thật sự không muốn đi tìm Tần Xu.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play