Trong phòng, khói hương từ lư hương lượn lờ, tỏa ra hương thơm nồng đậm của gỗ tùng. Đúng rồi, Tạ Ninh bỗng nhiên tìm ra điểm tương đồng giữa Lâm Thiếu Như và Hứa Phù Thanh, mỗi khi đến gần bọn họ, nàng đều có thể ngửi thấy mùi gỗ tùng thoang thoảng pha chút chua xót, một mùi hương khiến người ta say mê.
Nhưng nếu cẩn thận phân biệt, vẫn có sự khác biệt rất nhỏ. Một người mang theo hương thơm này từ nhỏ, còn một người là do lư hương cháy mà thấm đẫm, khiến toàn thân đều vương vấn mùi hương đó. Hàng giả. Giờ phút này, Lâm Thiếu Như trong mắt nàng chính là phiên bản giả của Hứa Phù Thanh.
Cả hai đều có nét đẹp nổi bật, nhưng bọn họ không hoàn toàn giống nhau. Hứa Phù Thanh có dung mạo yêu mị, xinh đẹp đến tận cùng, nhưng vẫn toát lên nét thiếu niên khó lẫn. Còn Lâm Thiếu Như lại là kiểu ‘nam sinh nữ tướng’ đến mức người bình thường khó mà nhận ra hắn là nam nhân.
Tạ Ninh xuất thần suy nghĩ. Lâm Thiếu Như đưa đầu ngón tay thon dài lướt qua vách quan tài, móng tay ngắn khẽ cào nhẹ lên bề mặt, phát ra âm thanh chói tai. Trong màn đêm, đôi mắt đen nhánh của hắn ánh lên vẻ u ám, hàng mi rủ xuống, chăm chú nhìn bọn họ.
Giọng nói vang lên là của một thiếu nữ, nhưng lại mang theo âm điệu âm dương quái khí, khiến người nghe cảm thấy khó chịu.
“ Thì ra công tử của Thiên Thư Viện còn có sở thích đưa người khác lẻn vào khuê phòng giữa đêm khuya, đúng là thú vị thật.’
Nói xong, hắn nhẹ nhàng giơ tay áo che nửa khuôn mặt, cười khẽ vài tiếng. Khuê phòng? Hắn vẫn chưa nhận ra bọn họ đã biết hắn là nam nhân sao? Nghe tiếng cười khiến người ta rợn tóc gáy của Lâm Thiếu Như, Tạ Ninh vô thức lùi lại, trốn sau lưng Hứa Phù Thanh.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT