“Lâm Thiếu Như.”
Hứa Phù Thanh nhẹ nhàng, chậm rãi đọc lên cái tên này. Câu trả lời của hắn hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của Tạ Ninh. Nàng vốn tưởng sẽ nghe thấy cái tên Vệ Chi Giới, lại không ngờ người hắn muốn giết lại là Lâm Thiếu Như, người mà trước đêm nay, hắn thậm chí còn chưa từng gặp mặt.
“Vì sao?”
Hứa Phù Thanh thong thả buông chân ra, không còn cản trở nàng nữa, rồi ung dung trở lại tư thế cũ trên mái ngói lưu ly. Y phục đỏ thẫm ôm lấy vòng eo thon gầy, dây buộc tóc cùng màu đơn giản cột lại mái tóc dài, khiến hắn thoạt nhìn càng giống một thiếu niên tùy tính vô tư.
Nhưng hai chữ hồn nhiên ấy, đã từ lâu không còn thích hợp với hắn nữa. Tạ Ninh hiểu rõ điều đó. Trải qua nhiều chuyện như vậy, làm sao có thể vẫn giữ được nét đơn thuần, vô tà? Nếu thật sự còn ngây thơ như thế, e rằng đã sớm chết từ lâu rồi.
Nàng khẽ hít vào một hơi, để mặc mùi máu tươi nhàn nhạt vương vấn trong không khí. Mùi hương ấy rất nhẹ, gần như không thể nhận ra, nhưng chỉ cần tiến lại gần Hứa Phù Thanh, nàng đã lập tức ngửi thấy. Bởi vì đối với loại khí vị này, nàng vô cùng nhạy cảm. Tuy vậy, Tạ Ninh vẫn giữ nguyên nét mặt, không để lộ dù chỉ một tia kinh ngạc.
Đến nỗi mùi máu tươi này thuộc về ai… nàng không dám hỏi. Vừa mới đến Lâm phủ đã tùy ý giết người? Điều đó không có khả năng. Hơn nữa, nếu thực sự đã có án mạng, Lâm phủ không thể nào lại hoàn toàn yên ắng như vậy. Vậy chẳng lẽ… đó là máu của chính Hứa Phù Thanh? Tạ Ninh lén liếc hắn một cái.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play