Tạ Ninh cảm nhận rõ ràng động tác của Hứa Phù Thanh, cả người cứng đờ. Nàng cảm thấy trạng thái của hắn có chút không đúng. Cánh môi hơi run rẩy, giọng nói có phần khó chịu:
“Ta… ta muốn rời khỏi nơi này.”
Nằm trong quan tài vốn đã khiến người ta khó chịu, hơn nữa tư thế của hai người bọn họ chắc chắn cực kỳ kỳ quái. Khoảng cách gần đến mức dán chặt vào nhau. Dù đang bị bịt mắt, Tạ Ninh vẫn cảm nhận được cả người mình đang mềm nhũn ra. Nhưng đó chỉ là phản ứng sinh lý, tuyệt đối không liên quan gì đến hai chữ “động tình”.
Quan trọng hơn. Hứa Phù Thanh vậy mà lại dám làm trò trước mặt bao nhiêu người, cúi đầu hôn lên vết thương trên trán nàng? Trong khoảnh khắc, đầu óc nàng trống rỗng vài giây. Nhịp tim cũng theo đó mà tăng tốc, không theo quy luật mà nhảy loạn lên. Hắn… hắn dọa nàng đến mức sắp chết rồi. Nhưng rất nhanh sau đó, nàng bắt đầu lấy lại bình tĩnh.
Dù sao thì hành vi của Hứa Phù Thanh từ trước đến nay cũng chẳng thể dùng tư duy của người bình thường mà lý giải được. Cho nên, có lẽ trong mắt Hứa Phù Thanh, đây không phải là một cái hôn. Mà là…
Là cái gì thì Tạ Ninh cũng không rõ, chỉ cần chắc chắn rằng nó không liên quan gì đến tình yêu là được. Từ đầu đến giờ, nàng vẫn chưa nghe thấy giọng của Ứng Như Uyển hay những người khác. Nếu họ có mặt ở đây, chắc chắn vừa nhìn thấy nàng nằm trong quan tài, họ sẽ ngay lập tức chạy tới hỏi han.
Nhưng cũng may là bọn họ không có ở đây. Bằng không, nếu để họ chứng kiến cảnh này thì quả thực chẳng biết giải thích thế nào cho rõ. Nhưng chuyện quan trọng nhất bây giờ không phải là việc này.Mà là làm sao để an toàn rời khỏi nơi này.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play