Nếu không có đôi mắt, thì Tạ Ninh sẽ không luôn khóc vì người khác. Hứa Phù Thanh thầm nghĩ, đôi mắt hồ ly trong trẻo khẽ chớp, ánh sáng phản chiếu trong mắt hắn như cũng theo đó mà lay động.
Rơi vào bóng tối, Tạ Ninh cảm nhận được bàn tay đặt trên mắt mình, vừa cố gắng tiêu hóa đoạn ký ức của Liễu Như Diệp, vừa thấp thỏm không yên. Việc mất đi tầm nhìn khiến các giác quan khác trở nên nhạy bén hơn. Dù cách một lớp dây buộc tóc màu đỏ, nàng vẫn có thể cảm nhận được sự lạnh lẽo thấm qua da thịt.
Cứu mạng, rốt cuộc nàng lại chọc giận hắn ở đâu? Tạ Ninh điên cuồng suy nghĩ, nhưng dù cố gắng thế nào cũng không tìm ra đáp án. Giọng nói lạnh nhạt của thiếu niên bất chợt vang lên bên tai.
“Tạ Ninh, ta giúp ngươi.”
Giúp nàng? Giúp cái gì? Tạ Ninh hoàn toàn không hiểu ý hắn, nhưng khi cảm thấy Hứa Phù Thanh sắp có động tác tiếp theo, nàng theo bản năng giơ tay lên, che lấy mu bàn tay hắn đang đặt trên mắt mình, không hỏi lý do.
“Tiểu phu tử, ta muốn nhìn người một chút.”
Nàng muốn quan sát biểu cảm của hắn để đoán xem trong lòng hắn đang nghĩ gì. Dù hắn lúc nào cũng treo nụ cười trên mặt, nhưng nếu nhìn kỹ, vẫn có thể nhận ra những khác biệt nhỏ bé. Tuy rằng nàng có thể tự mình kéo dây buộc tóc xuống, nhưng ai biết trong lòng Hứa Phù Thanh đang nghĩ gì? Cẩn thận một chút vẫn hơn.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT