Tạ Ninh còn chưa kịp hỏi Hứa Phù Thanh muốn bắt đầu cái gì, hắn đã rời đi trang điểm bàn, lập tức đi đến trước cửa phòng, kéo then cửa rồi đi ra ngoài, trông như có việc gấp. Nàng liếc nhìn thoáng qua gương, thấy lớp trang điểm ban đêm đủ để dọa người, do dự vài giây, chỉnh lại váy áo, rồi vội vàng theo sau.
Ra khỏi phòng, Tạ Ninh nhắm mắt theo đuôi Hứa Phù Thanh. Giờ khắc này, mây đen tan đi đôi chút. Ánh trăng u ám, lạnh lẽo bao phủ cả khu rừng. Ngoài tiếng động thỉnh thoảng phát ra từ bụi cỏ cùng tiếng chim kêu rời rạc, con đường núi hoang vắng vô cùng yên tĩnh.
Đi được một nửa, Tạ Ninh giữ lấy tay áo Hứa Phù Thanh. Hắn hơi nghiêng đầu nhìn nàng, khóe môi cong lên nụ cười dịu dàng đến tận cùng, nhẹ giọng hỏi:
“Làm sao vậy?”
“Tiểu phu tử, người còn chưa nói cho ta biết muốn bắt đầu cái gì?” Tạ Ninh bất an nhìn xung quanh.
Hứa Phù Thanh khom lưng lại gần. Những ngón tay lạnh lẽo của hắn phủ lên cánh môi nàng, nhẹ nhàng vuốt ve, thỉnh thoảng khẽ nhéo, chậm rãi lướt dọc theo khóe môi như thể đang vẽ tranh. Môi thiếu nữ mềm mại, ấm áp, mang theo chút cảm giác như một loài trùng nhỏ yếu mềm. Chỉ vài giây sau, Hứa Phù Thanh khẽ cười nói:
“Tạ Ninh, ta phát hiện ngươi luôn có rất nhiều vấn đề đấy.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play