Hứa Phù Thanh không mang theo chút dịu dàng nào, lần lượt bẻ ngón tay Tạ Ninh xuống, sau đó buông nàng ra, chậm rãi vuốt ve đến chốt cửa. Ánh sáng đồng cổ hắt lên những đốt ngón tay tái nhợt như mắc bệnh. Hắn cúi mắt nhìn, tựa như có thể xuyên qua đó mà thấy điều gì. Chưa đợi Tạ Ninh trả lời câu hỏi của Hứa Phù Thanh, một giọng nói hơi mang theo nghi hoặc chen ngang:
“Hứa công tử?”
An công tử đứng cách họ vài bước, ánh mắt lướt qua gương mặt hai người, rồi khẽ liếc về một hướng nào đó. Nụ cười trên môi có phần gượng gạo, nhưng chỉ trong một giây liền khôi phục như thường. Tạ Ninh nghe tiếng, ngoảnh lại nhìn.
Ánh mặt trời lưa thưa rọi xuống từ mái hiên. Đáy mắt An công tử ánh lên chút xanh xám, hiển nhiên dạo gần đây nghỉ ngơi không tốt. Y phục trên người hắn cũng rộng hơn trước không ít. Thân hình trông có vẻ hao gầy.
“Ta đang định đi tìm Hứa công tử, không ngờ lại gặp huynh ở đây.” Hắn bước về phía bọn họ, không hỏi thêm điều gì khác.
Hứa Phù Thanh không để ý đến Tạ Ninh nữa. Bàn tay hắn buông khỏi chốt cửa, lưng khẽ tựa vào tấm cửa gỗ đỏ thẫm. Vạt áo đỏ giao nhau trên bậc thềm đá, dáng vẻ lười nhác nhưng vẫn không che giấu được khí chất cao ngạo, kiêu hãnh khắc sâu trong cốt tủy. Nàng chỉ liếc một cái rồi dời mắt đi. Quả thật, nếu Hứa phủ vẫn còn tồn tại, chưa từng trải qua đại họa diệt môn, thì tạm chưa bàn đến điều khác, Hứa Phù Thanh đúng là một công tử danh giá, xuất thân từ gia tộc phú quý.
Những ngày giả trang thành thị nữ, Tạ Ninh vô tình nghe được không ít chuyện mà nguyên tác chưa từng nhắc đến. Triều đại này xưa nay luôn coi trọng cả nông và thương. Hứa phủ không chỉ giàu hơn An phủ mà còn là gia tộc giàu có nhất vùng, lại xuất thân từ dòng dõi thư hương, được người đời kính trọng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT